Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 4396: Con đường vô địch - Huyền Vũ bí cảnh 57

Chương 4396: Con đường vô địch - Huyền Vũ bí cảnh 57
"Đạo hữu, đã tới rồi thì bồi ta chơi đùa cho đã, đừng vội rời đi chứ."
Trung niên nam tử kia khoanh tay, vẻ mặt tươi cười nhìn Lâm Vân.
Lâm Vân thì khẽ cắn môi, xách theo trường thương cùng người kia giằng co.
Chỉ là một kẻ Kim Tiên tầng bốn mà thôi, mình chỉ cần cố gắng một chút, liền có thể từ trong tay hắn chạy trốn.
"Hừ, một cái Kim Tiên tầng bốn mà thôi, dám đến cản ta? Hôm nay ta sẽ cho ngươi xem thế nào là thiên đình thiên binh, thế nào là thiên kiêu?"
Lâm Vân lớn tiếng cho chính mình thêm dũng khí, sau đó toàn thân đột nhiên hiện ra từng đạo lực lượng pháp tắc cường đại đến cực điểm.
Lực lượng pháp tắc lẫn nhau đan xen.
Trong chớp mắt, Lâm Vân tự tin lại trở về, Kim Tiên tầng bốn nhỏ bé mà thôi, còn không đủ để mình e ngại.
"Giết."
Vừa mới nhặt lại lòng tin, Lâm Vân đang chuẩn bị giết tới thì phát giác được bốn đạo ánh mắt rơi trên người hắn.
Không biết từ lúc nào, xung quanh lại xuất hiện bốn đạo thân ảnh.
"Ba... Ba tên Kim Tiên tầng bốn, hai tên Kim Tiên tầng ba?"
Trong đầu Lâm Vân xuất hiện mấy dấu chấm hỏi, sau đó nhẹ buông tay, trường thương ngã xuống đất.
Hắn có chút nhắm mắt lại, xong rồi.
Giờ khắc này, hắn không còn sức tái chiến, hắn thua, thua rất triệt để.
Mà Diệp Lâm có lẽ đã sớm bị bọn gia hỏa này làm thịt rồi.
"A..."
Một tiếng cười lạnh truyền đến, không ai lập tức xuất thủ, từng đạo công kích cường hoành đến cực điểm đánh lên người Lâm Vân.
Tự biết chỉ có một con đường chết, Lâm Vân căn bản không phản kháng, mặc kệ những công kích này rơi trên người mình.
Trong khoảnh khắc, thân thể của hắn liền tan biến dưới những công kích cường hoành kia, biến mất rất triệt để...
"Người đáng thương."
Diệp Lâm nằm trên ghế, chính mắt thấy quá trình Lâm Vân bị giết, mà cả đám tàn binh bại tướng dưới tay Lâm Vân cũng đều biến thành tro bụi.
Thật là một đứa trẻ xui xẻo.
"Đạo hữu."
Năm người vừa oanh sát Lâm Vân cười đi tới trước mặt Diệp Lâm, chắp tay nói.
"Mấy vị đạo hữu."
Diệp Lâm cũng đứng lên, chắp tay đáp lại năm người.
Từ khi hắn vừa tới thế giới này, đã bị năm người trước mắt phát giác, bất quá thanh danh của hắn đã sớm được tẩy trắng, nên năm người này mới không ra tay với hắn.
"Đạo hữu, hiện tại nhân tộc đại quy mô phản công, chúng ta lại có Nhân Hoàng dẫn đầu, trận chiến này tất thắng, đạo hữu không cần chịu nhục ở thiên đình, hay là trở về nhân tộc chúng ta đi."
"Nhân tộc vẫn thừa nhận đạo hữu."
Một vị lão giả lớn tuổi nhất trong đó, vẻ mặt hòa ái nhìn Diệp Lâm.
Từ khi thanh danh của Diệp Lâm được tẩy trắng, bọn họ cũng biết Diệp Lâm không dễ dàng gì, từng là nhân tộc thiên kiêu hăng hái, vì bảo mệnh mà nương nhờ thiên đình.
Trong đó hắn không hề làm thương tổn một người nhân tộc nào, không ai tộc nhân nào chết vì hắn, một đứa trẻ tốt như vậy, thì có lỗi gì?
Hắn chỉ là muốn mưu cầu một con đường sống cho mình mà thôi.
"Mấy vị đạo hữu, không phải ta không muốn về, mà là hiện tại thanh danh của ta quá lớn, hiện tại lại đang vào thời kỳ mấu chốt, nếu ta hiện tại phản bội thiên đình, thì thiên đình nhất định sẽ mất mặt."
"Đối với thiên đình mà nói, mặt mũi chính là tất cả, đến lúc đó ta sẽ phải hứng chịu toàn bộ thiên đình điên cuồng trả thù."
"Ta nếu chết rồi, thiên đình tìm lại được mặt mũi, nhân tộc uy nghiêm tổn thất lớn, quân tâm mất đi, ta nếu sống, thiên đình uy nghiêm tổn thất lớn."
"Cho nên, trạng thái hiện tại của ta là tốt nhất."
Diệp Lâm khẽ gật đầu.
Nghe Diệp Lâm nói, năm vị cường giả nhân tộc thoáng suy tư một phen rồi nhàn nhạt gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Diệp Lâm nói rất đúng.
Nếu Diệp Lâm hiện tại nương nhờ nhân tộc, thì thiên đình nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giết Diệp Lâm, đến lúc đó ngươi bảo vạn tộc nhìn nhận nhân tộc như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận