Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3463: Con đường vô địch - cầm chạy!

Chương 3463: Con đường vô địch - cầm chạy! Có Vô Lượng Khí bên mình, Diệp Lâm rất nhẹ nhàng liền mang Vương Thiên đi tới trước Phong Lôi Song Chùy. Đợi đến khi hai người đứng vững trước Phong Lôi Song Chùy, những thân ảnh xung quanh đang chém giết liền đổ dồn ánh mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ.
"Tiểu tử, vật phía sau ngươi không phải thứ ngươi có thể lấy, bây giờ lập tức cút, chúng ta có thể coi như chưa từng có chuyện gì."
"Không sai, tiểu tử, lập tức rời khỏi nơi này."
Một đám cường giả Thái Ất Huyền Tiên nheo mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Lâm cảnh cáo.
"Cầm chạy."
Diệp Lâm không quay đầu, khẽ nói, Vương Thiên tự nhiên hiểu ý của Diệp Lâm, liền dùng lực lượng pháp tắc tuyệt cường của mình trấn áp Phong Lôi Song Chùy, hai tay ôm lấy Phong Lôi Song Chùy, chạy như một làn khói.
"Tự tìm c·ái c·h·ết."
Một tiếng gầm giận dữ vang lên từ hư không, trước mắt bọn hắn mà còn dám cướp bảo? Thật coi bọn họ không tồn tại sao?
"Ai dám nhúng tay ta liền ch·ặt đ·ứt tay người đó."
Diệp Lâm thấy người kia đột nhiên đuổi theo Vương Thiên, không chút do dự cầm Thời Gian Lượng Xích vỗ một cái, pháp tắc Thời Gian nồng đậm đến cực điểm hiện lên, lan tràn sát cơ. Cường giả vừa rồi định đuổi theo Vương Thiên kia, hai mắt kiêng kị nhìn Thời Gian Lượng Xích trong tay Diệp Lâm.
Một đòn công kích của Vô Lượng Khí không phải thứ hắn có thể đối cứng.
"C·hết tiệt, cùng nhau xuất thủ, người này chỉ có một, chúng ta đông người như vậy mà lại bị hắn dọa sợ sao? Càng kéo dài càng trễ."
Vừa dứt lời, đám cường giả Thái Ất Huyền Tiên còn lại cùng nhau xuất thủ về phía Diệp Lâm, Vương Thiên đã mang bảo vật chạy, bọn họ mà còn dây dưa một hồi nữa thì tên kia sẽ không còn cơ hội đuổi kịp nữa.
"Người nào xuất thủ trước ta ch·ặt đ·ứt tay người đó."
Diệp Lâm cầm Thời Gian Lượng Xích trong tay, sừng sững không sợ, hiện tại Vương Thiên còn chưa chạy xa, mình có thể kéo dài được một chút nào hay chút đó.
Nếu như bọn gia hỏa này đều là cảnh giới Thái Ất không thiếu sót, vậy hắn chắc chắn cũng không quay đầu chạy trốn, thế nhưng bọn gia hỏa này thuần một sắc đều là Thái Ất không hoàn chỉnh.
Mình có Thời Gian Lượng Xích trong tay, vẫn có thể ngăn cản được một khoảng thời gian.
"Ch·ết tiệt, tiểu tử, ngươi chọc phải phiền phức lớn rồi, bạn ngươi đã chạy, hôm nay đừng hòng sống rời khỏi nơi này."
"Thượng phẩm Vô Lượng Khí? Ta thấy bảo vật trong tay tiểu tử ngươi còn mạnh hơn bảo vật lúc trước bạn ngươi lấy đi, không phải là cực phẩm Vô Lượng Khí đấy chứ?"
"Cái gì? Tiểu tử này có cực phẩm Vô Lượng Khí trong tay?"
Trong nhất thời, trong mắt các cường giả Thái Ất Huyền Tiên xung quanh đều ánh lên một tia tham lam, nếu trong tay Diệp Lâm thật là cực phẩm Vô Lượng Khí vậy thì quả thật là một món hời lớn.
Mất một cái thượng phẩm Vô Lượng Khí, lại có thêm một cái cực phẩm Vô Lượng Khí?
"Dòm ngó Thời Gian Lượng Xích trong tay ta? Các ngươi đúng là một đám tham lam."
Diệp Lâm vừa đánh lui đám gia hỏa này vừa cười lạnh nói, đúng là một đám người tham lam không đáy, lại dám dòm ngó đến Thời Gian Lượng Xích của hắn? Cũng không sợ sứt răng sao.
"Hư Vô chi lực, Phạn Thiên Đại Hư Không, trấn áp."
Một tiếng hừ lạnh truyền đến, trong khoảnh khắc, Diệp Lâm chỉ cảm thấy không gian bốn phía đang sụp xuống, nguyên thần của mình như sắp rơi vào vô tận thâm uyên, tầm nhìn trước mắt dần trở nên mơ hồ.
"Thật là thủ pháp mạnh."
Vẻ mặt Diệp Lâm lộ ra một tia hung ác, là thủ pháp nhằm vào nguyên thần?
"Huyền Hoàng Vạn Vật Chung, trấn."
Tay trái Diệp Lâm đồng thời làm kiếm chỉ đặt ở trước người khẽ nói, Huyền Hoàng Vạn Vật Chung trên cổ phát ra một trận hào quang màu vàng đất, cùng lúc đó trong thức hải Diệp Lâm đột nhiên xuất hiện một Huyền Hoàng Vạn Vật Chung hư ảnh, hư ảnh này gắt gao bảo hộ nguyên thần của Diệp Lâm.
"T·h·ủ đ·o·ạ·n khá đấy, lão phu dùng đại hư không kéo qua rất nhiều cường giả cùng cấp rồi, ngươi vẫn là người đầu tiên có thể dễ dàng ứng phó như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận