Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3067: Con đường vô địch - Đông Hoàng Thành nguy hiểm 5

Chương 3067: Con đường vô địch - Đông Hoàng Thành nguy hiểm
"Oanh." Kiếm khí hiện rõ, vô số kiếm khí phun ra, cả thiên địa đều tràn ngập kiếm khí nồng đậm, vô số bóng người nhốn nháo máu văng hư không.
"Không ổn rồi, không ngăn được."
"Vì sao? Vì sao có thể mạnh như vậy?"
"Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt a."
Trong khoảnh khắc, trên bầu trời như mưa trút xuống, từng thiên kiêu một sống chết không rõ.
Bên ngoài Đông Hoàng Thành, trên tường thành, bên trong thành, đều nằm la liệt thi thể, toàn bộ đều là thi thể Chân Tiên.
Mà vừa rồi luồng kiếm khí xuyên thiên địa kia dư uy không giảm, trực tiếp xẻ đôi toàn bộ cửa thành Đông Hoàng Thành.
"Chủng tộc hèn yếu, thiên kiêu yếu kém, xương cốt cứng rắn thì sao? Đánh gãy chẳng phải tốt hơn?"
Làm xong tất cả, thanh niên hất tay phải, thanh trường kiếm màu lục trong tay trở về vị trí cũ.
"Oanh." Trên hư không bộc phát ra vạn đạo cương phong, Diệp Phong ôm ngực đi tới bên trên Đông Hoàng Thành, khóe miệng tràn ra tia máu, sắc mặt hắn khó coi, gắt gao nhìn chằm chằm vào hư không đối diện.
Phùng Tiêu tay cầm trường thương một bước tới trước mặt Diệp Phong, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Diệp Phong.
"Thực lực ngươi không tệ, ta cho ngươi một cơ hội, hiện tại rời đi, ta không giết ngươi."
Phùng Tiêu nhìn Diệp Phong trước mặt, thản nhiên nói.
Còn Diệp Phong thì ôm ngực nhìn thảm cảnh phía dưới, khắp nơi trong Đông Hoàng Thành là thi thể thiên kiêu nhân tộc, những thiên kiêu nhân tộc không có tư cách tham chiến che mặt khóc rống.
Cửa thành Đông Hoàng Thành bị hủy, Kiếm Sơn bị hủy, những người bình thường đứng ở đỉnh cao nhất của nhân tộc cũng chẳng còn mấy ai.
Đây chính là thiên kiêu Trung Châu sao?
"Thật xin lỗi, ta đã cố gắng hết sức." Diệp Phong nhìn cảnh tượng này tự lẩm bẩm, sau đó nhìn chằm chằm Phùng Tiêu một cái, quay người rời đi.
Hắn đã cố gắng, với quan hệ gặp một lần với Diệp Lâm, hắn có thể đến đây, đã nể mặt Diệp Lâm lắm rồi.
Thế nhưng lần này, hắn không bảo vệ được.
Đợi Diệp Phong rời đi, trong mắt Phùng Tiêu hiện lên một tia nguy hiểm, gia nhập vào chiến trường phía dưới, mấy hơi thở sau, Phùng Tiêu và Triệu Quảng mỗi người một tay cầm đầu người đứng trước Đông Hoàng Thành.
Hai người bọn họ khí tức trên thân bốc lên tận mây, vô cùng cường thế.
"Ta đã nói rồi, thần phục thì sống, vì sao cứ muốn tìm cái chết chứ?"
Lúc này, một giọng lười biếng từ trong xe ngựa truyền ra.
Còn Triệu Quảng và Phùng Tiêu thì như thần bảo vệ, đứng hai bên xe ngựa, trong tay đầu người vẫn không ngừng nhỏ máu.
"Phốc." Phía dưới, Hư Vô đang âm thầm chữa thương đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn, không được, vẫn không được, trong cơ thể luôn có một lực lượng vô danh không ngừng phá hủy sinh cơ của hắn, cứ tiếp tục thế này, hắn vẫn lạc chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
"Bây giờ cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, sự kiên nhẫn của ta có hạn, hoặc là thần phục, hoặc là chết."
Thanh niên nói lại lần nữa, dù sao chỉ cần những người này thần phục, hắn coi như chiếm được khí vận của nhân tộc.
Sau đó giết cái tên gì đó Diệp Lâm, toàn bộ khí vận nhân tộc sẽ là của hắn.
Cho dù các đại năng nhân tộc bên ngoài có phẫn nộ thế nào cũng vô ích, bởi vì đại thế tranh giành, khí vận các tộc chỉ có thế hệ trẻ tuổi mới có thể gánh vác.
Chỉ cần thế hệ trẻ tuổi cúi đầu, những cường giả thế hệ trước cũng không tránh được.
Đây là lý do vì sao thanh niên hết lần này đến lần khác cho cơ hội, nếu không cần khí vận của các ngươi, hắn đã sớm một kiếm hủy diệt cái Đông Hoàng Thành này rồi.
Kéo dài thời gian lâu như vậy, sự kiên nhẫn của hắn cũng đã tới giới hạn.
Hắn cảm thấy, mình trong đám người này đã là người có tính tình tốt nhất rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận