Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2736: Con đường vô địch - một tên cũng không để lại

Chương 2736: Con đường vô địch - Một tên cũng không để lại.
Nhìn đám người chỉ biết đứng trân mà không dám ra tay kia, trong mắt Diệp Lâm lóe lên vẻ thất vọng.
"Các ngươi mấy người, cùng nhau xuất thủ đi, không cần nương tay, lấy cái nhà trọ này làm giới hạn, ai mà chạy thoát được thì người đó sống, còn không chạy thoát được thì phải ở lại đây."
Nhìn đám ô hợp này, cuối cùng Diệp Lâm thản nhiên nói.
"Huyết sát, ngươi dám."
Nghe Diệp Lâm nói vậy, ngay lập tức có một thanh niên hoảng hốt kêu lên, ý của Diệp Lâm đã quá rõ ràng, đây là muốn đại khai sát giới, muốn giết sạch bọn họ ở chỗ này.
Hắn không hiểu, Diệp Lâm làm sao dám làm như thế.
Nhưng giờ phút này, hắn sợ rồi, rõ ràng chỉ là đến xem trò vui kiếm chút lợi, tại sao giờ đây ngay cả mạng cũng sắp mất rồi?
"Huyết sát, cha ta là cường giả bán bộ Thái Ất Huyền Tiên, nếu ngươi dám giết ta, cha ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Một thiên kiêu khác tức giận nói, ý định dùng thế lực của cha mình để dọa dẫm Diệp Lâm.
Nghe vậy, Diệp Lâm chỉ có thể nói một câu ngu ngốc, đến cả ngũ hoàng tử của Đại Nham đế quốc hắn còn chẳng thèm để vào mắt, lẽ nào lại sợ cha ngươi sao?
Chưa kể đến việc cha ngươi có vào được đây hay không, cho dù có vào được thì cũng chỉ thêm một người để giết thôi.
Chỉ là sẽ phiền phức hơn một chút thôi.
"Vâng, công tử."
Ma Vân gật đầu, lập tức lộ ra nụ cười tàn nhẫn, ngay sau đó, một luồng ma khí nồng đậm bao phủ toàn bộ nhà trọ, chặn đứng đường lui của bọn họ.
"Ra tay."
Vạn Phong của Thần kiếm tông lập tức rút kiếm, vì sư tôn của mình đã nói, tới đây nhất định phải nghe lệnh của Huyết Sát, vậy hắn sẽ giết.
Một tên cũng không để lại.
Trong nháy mắt, chín người cùng nhau xuất thủ, chỉ có Manh Manh đứng tại chỗ, đôi mắt to tròn tràn đầy vẻ hiếu kỳ.
Ầm, ầm, ầm.
Từng tiếng nổ vang lên, vô số tiếng kêu thảm thiết của các thiên kiêu không ngừng vang vọng bên tai, Diệp Lâm thì vẫn yên vị tại chỗ nhâm nhi chén trà.
"Công tử, cái này..."
Nhìn cảnh máu tanh này, Trần Trường Phong vẻ mặt nghi hoặc, hắn bước đến trước mặt Diệp Lâm khó hiểu hỏi.
Hắn không hiểu, Diệp Lâm rõ ràng là người của nhân tộc, tại sao lại sai khiến người của nhân tộc tàn sát lẫn nhau?
"Minh chủ đã định người kế vị rồi, hà tất gì phải gọi bọn họ tới? Ý đồ quá rõ ràng rồi."
"Mấy đám ô hợp này, giữ lại cũng lãng phí tài nguyên, nếu mà xảy ra chiến tranh giữa các chủng tộc, bọn chúng sẽ là những kẻ đầu hàng đầu tiên."
"Chi bằng để ta giải quyết, chuyện của thế hệ trẻ tuổi, hãy để thế hệ trẻ tuổi tự mình giải quyết."
Diệp Lâm lắc nhẹ chén trà, thản nhiên nói.
Nghe vậy, Trần Trường Phong bừng tỉnh ngộ, lập tức đứng sang một bên thờ ơ lạnh nhạt, không nói thêm lời nào.
Hắn là người được Hồ tộc chọn đi theo Diệp Lâm, đầu óc đương nhiên không hề chậm chạp.
Diệp Lâm chỉ thoáng giải thích một chút, hắn đã hiểu ra vấn đề.
Minh chủ của Nhân tộc liên minh chắc hẳn đã chọn được người rồi, vậy hà cớ gì lại còn muốn gọi đám người này đến? Mục đích quá rõ ràng.
Đó chính là muốn chèn ép những kẻ tự xưng thiên kiêu này, còn Diệp Lâm thì lại ác hơn, trực tiếp lựa chọn giết hết.
Những thiên kiêu này ở trước mặt chín đại thiên kiêu căn bản không có sức chống cự, gần như một chiêu có thể phế một người.
"Huyết sát, ta có hóa thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Đồng tộc tương tàn, đồng tộc tương tàn, chúng ta đều là thiên kiêu, đều là tương lai của nhân tộc, việc ngươi làm lần này chắc chắn sẽ phải trả giá, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ gặp quả báo."
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, Diệp Lâm làm như không nghe thấy, nhẹ nhàng lắc chén trà.
"Không... Ta không muốn chết, ta không muốn chết a, không..."
Trong nháy mắt, trên sàn nhà của nhà trọ toàn là máu tươi, sát khí nồng đậm vô cùng.
"Tiểu tử ngươi, còn hung ác hơn cả Thôn Thiên Ma Quân năm xưa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận