Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 5160: Con đường vô địch - Khảo nghiệm 5

"Trong mắt chúng ta, những cô gái này thoạt nhìn chỉ có dung mạo xinh đẹp mà thôi, thế nhưng trong mắt hắn, những nữ tử kia đều là thanh xuân đã mất của hắn."
"Chỉ giáo cho?"
"Trong mắt hắn, những nữ tử kia đều là người hắn từng yêu, từng thích mà không chiếm được."
"Tê ~ Vậy nếu đổi lại là ta, ta xác thực chống đỡ không nổi mất."
Sau khi biết được nguyên nhân thực sự, một đám tu sĩ đều lộ vẻ lo lắng nhìn về phía Diệp Lâm.
Không biết, Diệp Lâm có thể gánh vác được hay không.
Bọn họ cùng nhau đi đến đây, ai cũng có người mình yêu, ai cũng có tiếc nuối.
Mà bây giờ, những tiếc nuối này đều xuất hiện bên cạnh ngươi, quyến rũ ngươi như thế.
Cho dù biết rõ là giả dối, thế nhưng...
Vẫn thường có người không chịu đựng nổi.
"Người này không tệ, nhục thân cùng nghị lực cực mạnh, cho dù là ta, cũng không bằng hắn."
Tại một nơi xa lạ, một vị nam tử đang ở trong dung nham, hắn nhìn Diệp Lâm trên màn sáng phía trước, khẽ lắc đầu.
"Ha ha ha, ngay cả đại sư huynh cũng đích thân thừa nhận không bằng hắn, người kia quả thật không tầm thường. Này đại sư huynh, ngươi nói xem, hắn có thể thông qua được thử thách thứ hai không?"
Nơi xa, một vị nữ tử với vẻ mặt ma mị nhìn về phía thanh niên với ánh mắt nghi hoặc.
Nàng có dung nhan tuyệt mỹ, gương mặt mỉm cười, trong đôi mắt mang theo một tia ma mị cực hạn.
Tựa như có thể câu đi cả trái tim người ta vậy.
"Không biết, lúc trước ta vượt qua thử thách thứ hai này cũng suýt nữa gục ngã, còn về phần hắn, khó mà nói."
"Nhưng ta tin hắn có thể vượt qua."
Nói đến đây, thanh niên thở dài một tiếng, trong mắt thoáng hiện một tia miễn cưỡng cùng với tiếc nuối.
Cửa thứ hai, thật là đáng sợ.
Lúc trước nó suýt chút nữa đã khiến ta tại chỗ nhập ma.
"Chậc chậc chậc, sư huynh của ta nhìn qua đạo tâm tựa như không thể phá vỡ, vững như bàn thạch, nhưng thực chất thế nào thì ai mà biết được."
Nữ tử nơi xa bĩu môi lầm bầm vài câu, điều này khiến thanh niên đang ngồi xếp bằng trong dung nham mặt tối sầm lại, nhưng vẫn không mở miệng phản bác.
Vị sư muội này của chính mình tính tình nhí nha nhí nhảnh, nếu hắn dám phản bác thì điều chờ đợi hắn sẽ là vô vàn những đạo lý lớn lao.
Cho nên, giữ im lặng là lựa chọn tốt nhất.
Bên kia, Diệp Lâm đang tiếp nhận khảo nghiệm cũng tự nhiên phát hiện ra điều bất thường, cảm nhận được một cảm giác ấm áp dễ chịu lan tỏa toàn thân, hắn vẫn không hề nhúc nhích.
Nữ nhân?
Không có hứng thú.
Trong mắt hắn, cho dù nữ nhân có xinh đẹp đến đâu, cũng chẳng qua chỉ là bộ xương mỹ nữ mà thôi.
Sắc đẹp hoàn toàn không thể đến gần người hắn.
Nhưng mà, nửa canh giờ trôi qua, những nữ tử xung quanh hắn đều biến mất không còn tăm hơi.
Trong lòng Diệp Lâm nảy sinh một tia nghi hoặc, hắn lập tức muốn mở mắt ra, nhưng mắt còn chưa kịp mở, bản thân liền cảm giác được trời đất như chùng xuống, trước mắt tối sầm lại.
Đến khi Diệp Lâm mở mắt ra lần nữa, hắn thấy chính mình đang ở bên trong một căn nhà gỗ.
"Ây... Đây là nơi nào? Ta... Đến từ đâu? Ta... Ta là ai?"
Trong mắt Diệp Lâm thoáng hiện vẻ mê mang.
Sau đó hắn nhìn quanh một lượt, lập tức rơi vào trầm tư.
Hắn không nhớ ra được gì cả, nơi này, rốt cuộc là nơi nào?
"Diệp Lâm, Diệp Lâm, ngươi có ở nhà không? Ta nghe nói ngươi bị rơi xuống sông, ngươi vẫn ổn đó chứ?"
"Ngươi nói gì đi chứ, ngươi không lên tiếng là ta vào đó nha."
Lúc này, cửa gỗ trước mắt bắt đầu lay động, từ bên ngoài truyền đến giọng nói của một nữ tử.
"Ta đây."
Diệp Lâm xoa xoa cái đầu đau nhức, cuối cùng khàn giọng nói.
"Được, vậy ta vào đây."
Ngay sau đó, cửa gỗ bị mở ra.
Một vị nữ tử mặc quần áo mộc mạc, khuôn mặt tinh xảo đi vào.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy nữ tử này, Diệp Lâm đang ngồi trên giường bỗng thất thần trong giây lát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận