Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2891: Con đường vô địch - phiền phức tới cửa

Váy xanh nữ tử ghé vào lồng sắt bên trên, một đôi tay ngọc nắm chặt cột sắt, hai mắt như phun lửa nhìn về phía xa xăm. Quanh thân nàng tràn ngập sát ý mãnh liệt. Nhưng ngay sau đó, tảng đá màu xanh trên đỉnh đầu nàng hiện lên một đạo ánh sáng lục, sắc mặt nàng bỗng trở nên vô cùng suy yếu, thân thể trong nháy mắt co quắp ngồi trên mặt đất. Lúc này, nàng thậm chí không còn sức để nói.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài, hai đạo lưu quang cực mạnh xuất hiện trên không trung. Diệp Lâm và Cô Độc Phong đứng giữa hư không, nhìn hòn đảo nhỏ trước mặt.
"Kiến trúc này trông quen quen, sao giống ở đâu vậy?" Cô Độc Phong nhìn những kiến trúc màu đen kỳ dị trước mắt, vuốt cằm suy tư.
"To gan thật, dám xông vào thánh địa của Thánh giáo?" Bỗng từ trong đảo vọng ra tiếng giận dữ, tiếp theo, một bàn tay đen khổng lồ đột ngột xuất hiện, lập tức hướng về Diệp Lâm trấn áp. Trên bàn tay đen mang theo lực trấn áp nồng đậm, hư không dưới bàn tay không ngừng sụp đổ.
"Cút." Diệp Lâm nhướng mày, trầm giọng nói. Ngay sau đó, một làn sóng khí khổng lồ trực tiếp nghiền nát không gian, lao ngang tới. Bàn tay đen lập tức bị ép thành hư vô.
"Người này thực lực không tệ đấy, để ta." Cô Độc Phong mắt sáng lên, khẽ nói, rồi hóa thành một đạo kiếm khí bay vào trong đảo.
Còn Diệp Lâm thì chỉ phối hợp đi về phía đại điện trung tâm nhất, nhìn hai pho tượng mèo đen tản ra tà khí trước đại điện, trong lòng bỗng dấy lên chút phản cảm.
Diệp Lâm khẽ cong ngón tay búng ra, hai đạo quang mang đen như sét đánh không kịp bưng tai chui vào hư không.
Ầm! Một tiếng vang lên, hai pho tượng mèo đen trước mắt nổ tung thành mảnh vụn.
Làm xong tất cả, Diệp Lâm khoanh tay nhàn nhã bước vào trong đại điện. Nhìn bầu không khí quỷ dị trong đại điện, Diệp Lâm cảm thấy rất không thích ứng.
"Đây rốt cuộc là nơi nào vậy? Cứ như tà giáo vậy." Diệp Lâm vô ý thức nhổ một câu, nhìn xương tay trên tường, sự phản cảm càng thêm mãnh liệt.
Sau đó, theo thần niệm cường đại của Diệp Lâm mở rộng ra, chỉ trong một hơi thở, thần niệm đã bao phủ toàn bộ hòn đảo. Không gian dưới hòn đảo cũng bị thần niệm của Diệp Lâm tra xét ra.
"Làm những chuyện bậy bạ, tu sĩ đáng chết." Khi nhìn thấy cảnh tượng bên dưới đại điện, sắc mặt Diệp Lâm dần trở nên âm trầm.
Khi chân phải của hắn khẽ dậm xuống, mặt đất xung quanh vạn dặm không ngừng sụp đổ, cả hòn đảo rung chuyển dữ dội, các kiến trúc trên đảo sụp đổ liên tiếp. Toàn bộ hòn đảo như sắp tan tành, phảng phất như sẽ chìm xuống biển khơi bất cứ lúc nào.
"Chuyện gì xảy ra?" Ở bên dưới, Vương Vũ đang làm những chuyện bậy bạ thì sắc mặt đại biến, ngẩng đầu nhìn lên. Vách tường trên đỉnh đầu không ngừng sụp đổ, giữa màn bụi mịt mù, một đôi mắt đang nhìn thẳng vào hắn.
Trong tích tắc, toàn thân Vương Vũ dựng đứng lông gáy, nội tâm không ngừng cảnh báo.
"Cường giả, cường giả chưa từng có." Vô thức, một câu nói như vậy thốt ra trong lòng Vương Vũ, hắn lập tức đứng dậy, chuẩn bị bỏ chạy. Sở dĩ hắn có thể sống sót ở hải vực đến giờ là nhờ có một nhóm thủ hạ trung thành tuyệt đối, ngoài ra còn do tự thân hắn luôn cảnh giác. Mà giờ, hắn biết mình đã đụng phải người không nên đụng. Nguồn gốc của người này hắn cũng phán đoán ra ngay lập tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận