Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3687: Con đường vô địch - sóng gió nổi lên 33

"Ta điên mất, đám nhóc con này không có tí thực lực nào mà cứ thích sủa bậy, để ta lần này đến chém chúng, xong việc ta không quay lại, ta sẽ đợi trên chiến trường, ai dám đến ta giết kẻ đó." Nghe vậy, Lý Tiêu dao đang ngồi cạnh Diệp Lâm không nhịn được, hắn vốn tính nóng nảy, giờ bị người ta chặn ngay trước cửa, làm sao mà nhẫn nhịn được? "Không vội, thích mắng cứ để hắn mắng, quân Phật giáo cứ ép đến một vạn ngôi sao, bên ta cứ án binh bất động." Diệp Lâm trầm tư một lúc rồi lên tiếng, hắn đang chờ, chờ Độc Tôn mang người đến. Cái việc quân Phật giáo nhìn như ép đến một vạn ngôi sao, thực chất chỉ là Lý Trường Sinh gây áp lực cho hắn mà thôi. Bản thân Lý Trường Sinh hiện tại cũng không dám tùy tiện khai chiến, dù sao bây giờ chỉ là giao chiến giữa lớp trẻ, tất cả đều nằm trong tầm khống chế của Lý Trường Sinh. Nhỡ đâu đánh nhau làm chết sạch mấy cường giả Kỳ Lân tộc, thật làm phật lòng Kỳ Lân tộc thì ai cũng chẳng được lợi lộc gì. Mặc dù nói đại thế là của lớp trẻ, lớp cường giả tiền bối không được tham gia, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể cưỡi lên đầu cổ bọn tiền bối mà nhảy disco. Nếu thật dám làm vậy thì chính là kẻ ngốc. Cường giả tiền bối sống đến giờ, ai mà chẳng từng trải qua đại thế? Kiến thức và thủ đoạn của họ còn cao xa hơn nhiều so với ngươi nghĩ. Người khôn ngoan đều hiểu luật, kẻ không thông minh đã bị báo cáo rồi. "Như thế này uất ức quá, để ta đi chém giết một trận với chúng, gặp một tên giết một tên, ít nhất không để chúng nó ngông cuồng như vậy." Hai mắt Lý Tiêu dao ánh lên một tia chiến ý, trầm giọng nói. "Không cần, quân Phật giáo ép đến một vạn ngôi sao, chiến trường bị thu hẹp, đến lúc đó người ta muốn chạy, một cái xoay người đã đến địa bàn của họ, ngươi muốn đuổi cũng không kịp." "Đến lúc đó họ lại phái một tên ra, chỉ để đánh tiêu hao với ngươi, không đáng." Diệp Lâm nhìn thấu ý đồ của Lý Trường Sinh, liền lên tiếng an ủi Lý Tiêu dao. Quân đối phương ép đến một vạn ngôi sao, khoảng cách hai bên càng gần, chiến trường cũng thu hẹp. Mà đến lúc đó, nếu cường giả Phật giáo đánh không lại Lý Tiêu dao, quay người một cái đã đến đại bản doanh của Phật giáo, Lý Tiêu dao muốn đuổi cũng không kịp. Sau đó họ lại phái một tên ra, dù sao Lý Trường Sinh chắc chắn biết dưới trướng hắn chỉ có một mình Lý Tiêu dao dùng được, cái này là đã hoàn toàn thăm dò hết mình rồi. Lý Tiêu dao nghe vậy thì bĩu môi không nói gì, dù hắn có ngốc đến đâu, đầu óc có đơn giản cũng biết Diệp Lâm nói là thật. Mà đã theo Diệp Lâm lăn lộn lâu như vậy, hắn cũng không còn là đứa trẻ con đơn thuần như trước kia. Dù sao con người ai rồi cũng thay đổi. Cứ như vậy, thời gian thấm thoát trôi qua bảy ngày. Trong bảy ngày này, quân Phật giáo mỗi ngày đều phái người đến khiêu chiến, nhưng Kỳ Lân tộc chẳng thèm để ý. Càng về sau, Phật giáo trực tiếp thay phiên nhau mỗi ngày, từ khi còn quy củ đến cuối cùng chỉ mặt trận doanh Kỳ Lân tộc mà chửi bới. Mà người chửi bới ầm ĩ kia, đương nhiên là tìm mấy tu sĩ ngoài đường về, mắng một ngày trả một vạn cực phẩm tiên thạch. Dù sao mấy chuyện mất mặt như vậy, Phật giáo không muốn làm, đám người dưới trướng Lý Trường Sinh cũng không ai làm. Đùa à, họ đều là thiên kiêu, có sĩ diện không? Bắt họ đến trước trận như mấy bà la hét om sòm, họ cũng biết giữ thể diện chứ. Quả nhiên, giống hệt như Diệp Lâm dự đoán, dù quân Phật giáo có chửi rủa đến đâu, trận doanh Phật giáo cũng không tiến thêm một bước nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận