Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3396: Con đường vô địch - Lý Tiêu Dao biểu diễn cá nhân 2

"Một... Một quyền liền đánh Triệu Vô Cực c·hết? Chuyện này là giả đúng không? Người này không phải là đang giấu nghề đấy chứ?"
"Giấu cái rắm, người này chính là một Chân Tiên sơ kỳ, hẳn là thể chất đặc thù, hắn chẳng phải đã nói sức lực hắn lớn sao? Chắc là do thể chất đặc thù đó mà ra."
"Đúng đấy, cũng tại tên Triệu Vô Cực kia thôi, nhất định phải tự cao tự đại, giờ thì hay rồi, bị người ta một đấm đánh c·hết."
"Triệu Vô Cực thật là không biết điều, người ta đã trước khi đánh đã nhắc nhở đến ba bốn lần kêu Triệu Vô Cực cẩn thận một chút, Triệu Vô Cực lại cứ không nghe, bây giờ c·hết thì trách ai?"
"Hắn thật tốt quá đi ta khóc mất thôi, trước khi đánh còn muốn hết lòng nhắc nhở đối thủ của mình, kiểu đối thủ này ở đâu mà tìm được?"
Nhìn Lý Tiêu dao trên lôi đài đang đầy vẻ tự trách, các đệ tử Vương gia xung quanh không khỏi dâng lên một tia cảm giác thương tiếc.
Lý Tiêu dao vốn tâm tư đơn thuần, bây giờ lại làm ra vẻ giống thật, căn bản không phân biệt được thật giả.
"Chết tiệt, chết tiệt, đáng ghét Triệu Vô Cực, ngươi không có chuyện gì làm sao lại phải giả bộ làm gì hả? A?"
Trên không, ở vị trí thuộc về mạch thứ tư, một thanh niên mặc trường bào lộng lẫy đã đá ngã chiếc bàn trước mặt, giận dữ hét lên.
Triệu Vô Cực vốn là thủ hạ mạnh nhất của hắn, vốn còn muốn dựa vào Triệu Vô Cực để lật ngược tình thế, giờ thì hay rồi, không còn gì hết, tất cả đều tan tành.
Trừ mạch thứ ba chỉ có Vương Thiên là chân chính dòng chính nắm quyền kế thừa tộc trưởng ra, thì những người các mạch khác cũng chỉ được bấy nhiêu.
Chia đều ra mỗi người bọn họ chỉ có thể phái ra một người, mỗi người cũng chỉ có một cơ hội.
Mà Vương Thiên thì có mười cơ hội, có thể phái ra mười người.
Bây giờ, vừa mới phái người đầu tiên liền bị người ta đào thải mất rồi.
"Vương Thiên trong vạn năm này rốt cuộc đã trải qua những gì?"
Thanh niên hai tay chống lên hàng rào trước mặt, hai mắt nhìn chằm chằm Vương Thiên ở phía xa, từ sau khi Vương Thiên trở về hắn luôn cảm thấy Vương Thiên có gì đó thay đổi, nhưng chỗ nào thay đổi thì hắn không thể nói ra được.
Nói một cách dễ hiểu, nếu trước kia Vương Thiên chỉ như một chú mèo nhỏ thì bây giờ Vương Thiên hắn nhìn không thấu, nhìn không ra, ẩn mà không phát, ai cũng không biết hắn là một con mèo nhỏ hay một con mãnh hổ.
"Ta nói nhị ca, thua là thua thôi, hơn nữa nếu không giữ thể diện thì thôi đi, trong bóng tối các vị trưởng lão cùng tộc trưởng đều đang nhìn cả đấy, ngươi làm vậy, e rằng ấn tượng của bọn họ về ngươi sẽ xuống thấp đấy."
Sau lưng thanh niên vang lên một giọng nói đầy âm dương quái khí, thanh niên hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Mặc dù đều do một người cha sinh ra, thế nhưng mối quan hệ giữa bọn họ không mấy tốt đẹp.
Nhất là trong việc tranh giành vị trí tộc trưởng này, càng không thể lơ là.
"Dù sao nhị ca thua rồi, vậy thì để ta báo thù cho nhị ca, Tiêu Thiên, ngươi đi một chuyến, g·iết hắn đi, nhớ kỹ, sức lực hắn lớn, đừng khinh địch."
Vừa dứt lời, liền thấy một bóng người áo trắng cầm trường k·i·ế·m nhảy xuống đài cao, hướng lôi đài mà đi, hắn nhẹ nhàng như một bông tuyết, đáp xuống lôi đài.
"Hả? Nhẹ kiếm tiên Tiêu Thiên? Ngươi cũng thật là bỏ được đấy."
Thanh niên quay đầu nhìn về phía người em trai thứ ba của mình, cười lạnh nói.
"Nhị ca không cần phải ghen tị ta, xem Tiêu Thiên xử lý như nào để hả giận cho nhị ca này."
"Hả giận? Vậy Tiêu Thiên này của ngươi cũng phải cẩn thận một chút, coi chừng đừng để bị người kia đánh cho đấy."
"Chuyện đó tuyệt đối không thể, Tiêu Thiên thế nhưng có tu vi Chân Tiên đỉnh phong, một tay song kiếm đã sớm vô địch trong cùng cảnh giới, dù là ta cũng phải thận trọng đối phó, đối phó với tên kia thì thừa sức rồi."
"À, mong là thế."
Nhìn hai người đang cãi nhau, các đệ tử Vương gia ở mạch thứ tư đều khoanh tay nhìn xuống phía dưới lôi đài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận