Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2625: Con đường vô địch - cao ngạo tám dương

"Nghe nói Thiên Cơ Các tại Vạn Thành liên minh là bá chủ tuyệt đối, Thiên Cơ Các ở đây bất quá chỉ là một phân nhánh nhỏ mà thôi, ngay cả tám dương cũng không dám chọc vào."
"Ngoại trừ chín nhà này, những nơi còn lại đều là địa bàn các thành trì khác của Thiên Thành liên minh đóng quân tại Thánh Vương Thành."
"Nhưng mà hơn một tháng nay, bọn họ đã bị chúng ta đánh gần hết, chỉ còn lại mấy cái đinh hộ đang giãy giụa khổ sở mà thôi."
"Đợi đến khi công tử đánh bại một trong tám dương, có lẽ bọn họ cũng sẽ không dám ngăn cản chúng ta nữa."
Trần Phong nói đến đây, cầm chén lên nhấp một ngụm để thấm giọng rồi tiếp tục nói.
"Tại Thánh Vương Thành có tám tượng khôi lỗi Chân Tiên hậu kỳ, mỗi tượng tương ứng với một dương, trong đó có một tia thần hồn của tám dương ký túc."
"Mà tại Thánh Vương Thành có một quy củ, muốn khiêu chiến tám dương, nhất định phải đến con đường Triều Thiên Lộ giữa thành tùy ý chọn một tượng khôi lỗi, nếu có thể đánh bại nó trong thời gian một nén nhang thì mới có tư cách khiêu chiến tám dương."
"Nếu không thì về lại nơi mình đã đến."
Trần Phong vừa nói đến đây, Diệp Lâm gật đầu, trong lòng hiểu rõ, trách không được vừa rồi Quỷ Vu tôn giả kia cũng chỉ thăm dò, chứ không trực tiếp ra tay với mình.
"Tám dương này đúng là phô trương thật lớn."
Diệp Lâm cười lạnh một tiếng.
"Cũng không trách được bọn họ, Kiếm Vô Song của Bách Thành liên minh chiếm vị trí đầu bảng Thiên Kiêu của Bách Thành liên minh, không ai dám trêu vào, ai dám trêu vào thì đều đã chết."
"Thế nhưng ở Thiên Thành liên minh, số người yêu nghiệt được như Kiếm Vô Song không dám nói là nhan nhản, nhưng tuyệt đối không ít."
"Ngày thường tám dương vẫn luôn bị người khác khiêu chiến, căn bản không có cách để dành thời gian tu luyện, nên sau này, họ mới đặt ra một quy củ như thế này."
"Trong tám tượng khôi lỗi, tùy ý một tượng đều có thể phát huy ra tám phần thực lực của bản tôn."
"Cho dù là vậy, cũng làm khó được đến chín thành thiên kiêu."
Trần Phong nói đến đây không khỏi cảm khái, đây chính là tám dương, tuyệt đối tự tin, tuyệt đối là cường giả. Ngay cả hắn, khi đối mặt với những khôi lỗi đó cũng không tránh khỏi bại trận.
"Có muốn đi chơi không?"
Diệp Lâm suy tư một lát, quay đầu nhìn sang Độc Tôn bên cạnh.
"Đương nhiên."
Độc Tôn sắc mặt lạnh nhạt gật đầu, hắn vốn là người không chịu thua kém, tuy đã từng bại dưới tay Kiếm Vô Song, nhưng sau trận chiến kia hắn cũng đã tiến bộ rất nhiều. Bây giờ hắn không dám chắc có thể áp chế Kiếm Vô Song, nhưng ít nhất là ngang tay thì không có vấn đề gì.
Dù sao hắn nắm trong tay truyền thừa của người kia.
"Được, vậy thì..."
Đông, đông, đông.
Đang lúc Diệp Lâm định ra thời gian khiêu chiến khôi lỗi, thì bên ngoài cửa vang lên từng hồi tiếng gõ cửa.
"Vào đi."
Hư Vô trầm giọng nói, ngay sau đó cửa được mở ra, một đệ tử Chân Tiên sơ kỳ bước vào.
"Sư huynh."
Đệ tử nhìn Hư Vô, cung kính gọi một tiếng.
"Chuyện gì? Lẽ nào đám chuột kia lại đến nữa?"
Nhìn thanh niên trước mắt, Hư Vô mặt mày khó coi. Những ngày này mặc dù bọn họ đã đánh cho đám người kia sợ hãi, nhưng chúng giống như chuột, trốn trong bóng tối không ngừng lảng vảng - quấy nhiễu, khiến họ phiền muốn chết.
Nhưng họ lại không thể đuổi cùng giết tận, dù sao những kẻ được đưa đến trung tâm vực, đều là những đệ tử nòng cốt của các thế lực lớn. Các thế lực sau lưng bọn họ dù sao vẫn còn cắm rễ trong tinh không, Diệp Lâm lại chưa hoàn toàn trưởng thành.
Việc cãi cọ của đám tiểu bối không ai quản, những thế hệ trước cũng không nói gì. Nhưng nếu chém hết những tên này, coi như đã đắc tội quá nhiều người. Cho dù là bốn nhà bọn họ liên hợp cũng không thể chống lại được những thế lực này liên thủ công phạt.
"Không phải, sư huynh, ngoài cửa có một nữ tử đến cầu kiến công tử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận