Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3171: Con đường vô địch - Tử Vân vẫn lạc

"Tử Vân tỷ, ta thích uống rượu, ngươi ngăn không được ta." Vương Tiểu Nhị chạy đến nơi xa, hướng Tử Vân làm một cái mặt quỷ, điều này khiến Tử Vân trong nhất thời khó thở. Tử Vân vội vàng đuổi theo muốn bắt lấy Vương Tiểu Nhị, thấy Tử Vân động tác, Vương Tiểu Nhị liền co cẳng bỏ chạy. Chạy nhanh lên, chạy nhanh lên, nếu không bị bắt được lại là một trận đánh đập. "Tử Vân tỷ, ngươi đuổi theo đi..." Chạy một hồi lâu cũng không thấy Tử Vân đuổi theo, Vương Tiểu Nhị quay người lại muốn lần nữa trào phúng Tử Vân một phen, nhưng khi vừa quay người lại, hắn đã thấy một màn mà cả đời khó quên. Nơi xa, Tử Vân xòe tay về phía hắn, nhưng ngay sau đó, một đạo quang trụ đột ngột xuyên qua thân thể Tử Vân. "Nhỏ... Tiểu Nhị." Thân thể Tử Vân khẽ đảo, cứ vậy ngã quỵ vào lòng Vương Tiểu Nhị. "Tử Vân tỷ... Tử Vân tỷ, tỷ sao vậy?" Vương Tiểu Nhị ôm chặt lấy Tử Vân, vẻ mặt kinh hãi nói. Còn ở đằng xa, một thanh niên cứ như vậy khoanh tay đứng nhìn một màn cảm động này. "Chậc chậc chậc, thật là cảm động làm sao." Thanh niên khoanh tay tặc lưỡi, phía sau hắn, hai thanh niên khác lại càng không quan tâm, tùy ý phá hủy toàn bộ Tử Tiêu Thiên Cung. "Làm càn, ai dám đến Tử Tiêu Thiên Cung ta làm càn?" Trong nhất thời, Tử Tiêu Thiên Cung truyền ra một tiếng giận dữ, từng đạo lưu quang từ Tử Tiêu Thiên Cung bay ra. "Một lũ kiến hôi mà thôi." Ngay sau đó, giữa thiên địa bộc phát một trận chiến đấu kịch liệt, từng bóng người như bánh chẻo rơi xuống bên trong thành. "Tử Vân tỷ, tỷ không sao chứ? Tỷ không sao chứ, Tử Vân tỷ." Vương Tiểu Nhị lo lắng xé vạt áo mình, muốn băng bó cho Tử Vân, nhưng dù có băng bó thế nào đi nữa, vẫn không thể ngăn được máu tươi không ngừng tuôn ra từ cơ thể Tử Vân. "Tiểu Nhị... Chạy, chạy mau." Tử Vân chậm rãi giơ bàn tay lên, dùng bàn tay dính máu vuốt ve gương mặt Vương Tiểu Nhị, khẽ nói. Giọng nói của nàng vô cùng yếu ớt. "Tử Vân tỷ... Tử Vân tỷ..." Ngay sau đó, cánh tay Tử Vân vô lực rơi xuống đất, cả sinh mệnh cứ thế tan biến trong khoảnh khắc. "Không... Không... Tử Vân tỷ, tỷ tỉnh lại đi, tỉnh lại đi." Vương Tiểu Nhị nhất thời luống cuống, hắn không ngừng lay Tử Vân trong lòng, nhưng cái Tử Vân tỷ cả ngày cười với hắn, cả ngày đánh hắn, cả ngày mắng hắn, tựa như vào giờ khắc này, lại không thể quay trở về nữa. "Tử Vân tỷ, tiểu trưởng lão, Tử Tân tỷ..." Nhìn những người thân ngày xưa cùng mình vui đùa, giờ đây cứ vậy yên lặng nằm trong thành Tử Tiêu mà không có hơi thở, hai mắt Vương Tiểu Nhị dần bị nước mắt che phủ. Nước mắt vào thời khắc này... Làm nhòa hai mắt. "Tiểu Nhị... Đi mau, Tiểu Nhị, đi mau đi." Bên trong thành Tử Tiêu, Tử Tân đưa bàn tay đẫm máu ra, hướng về phía Vương Tiểu Nhị trên tường thành gào lên. Nhưng ngay sau đó, một bàn chân to chậm rãi giẫm lên đỉnh đầu Tử Tân. "Nhóc con, đây là sư tỷ của ngươi à? Dáng dấp không tệ, đáng tiếc..." Gã thanh niên vừa đánh giết Tử Vân chẳng biết từ lúc nào đã đi tới đỉnh đầu Tử Tân, hắn đạp Tử Tân, nhìn về phía xa Vương Tiểu Nhị, cười gằn nói. "Không... Xin ngươi, đừng... Xin ngươi." Như biết hắn muốn làm gì, Vương Tiểu Nhị nhỏ giọng nói, trong giọng nói gần như mang theo một tia van xin. "Ách... Khó xử." Thanh niên tặc lưỡi, rồi bàn chân có chút dùng sức, đầu Tử Tân cứ thế nát bét, cứ thế ngay trước mắt Vương Tiểu Nhị mà nát vụn. "Không..." Vương Tiểu Nhị muốn nứt cả con mắt. Toàn thân hắn vô lực ngã quỵ xuống đất, hai mắt đẫm lệ, mơ hồ nhìn cảnh tượng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận