Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 221: Chỉ số IQ đáng lo Tiểu Hồng

Chương 221: Chỉ số IQ đáng lo của Tiểu Hồng
Thế nhưng ngay sau đó, đám lông vũ trước mắt lại bừng lên ánh sáng.
"Lão đại, có phải ngươi vừa mới gạt ta không?"
Nghe tiếng Tiểu Hồng phát ra từ trên lông vũ, Diệp Lâm đau khổ ôm đầu.
Con chim này, chỉ số IQ đáng lo thật.
"Bây giờ ngươi đang ở đâu? Ta đến tìm ngươi ngay đây."
"Ta á, ta ở trong một cái hang động, không biết chỗ nào nữa, hình như là một nơi toàn dung nham."
"Dung nham? Được, ta biết rồi, ta đến ngay."
Thu ngọc phù về, Diệp Lâm biết Tiểu Hồng đang ở đâu, sau đó phóng lên trời cao, trong nháy mắt đã biến mất.
Đến một vùng toàn dung nham, Diệp Lâm thấy Tiểu Hồng đang tắm trong dòng dung nham đó.
"Lão đại, ngươi tới rồi à? Lão đại, ngươi xem này, ta nói được rồi này."
Thấy Diệp Lâm trên trời, Tiểu Hồng bay ra khỏi dòng dung nham, lượn vòng quanh người Diệp Lâm, trên mặt lộ rõ vẻ hưng phấn.
"Nguyên Anh kỳ? Thần thú quả nhiên kinh khủng thật."
Cảm nhận được khí tức trên người Tiểu Hồng, Diệp Lâm thầm than.
Đứng trước Tiểu Hồng, hắn không thể nào nảy sinh ý nghĩ chống cự được.
"Lão đại, ngươi đứng yên đừng nhúc nhích, ta truyền thụ Phượng Hoàng Dục Thiên Công cho ngươi ngay đây."
"Được."
Nghe vậy, Diệp Lâm trong lòng vô cùng kích động, chờ đợi đã lâu, cuối cùng khoảnh khắc này cũng đến.
Rồi một đạo ánh sáng đỏ rực chui vào đầu Diệp Lâm, một luồng tin tức lạ lẫm khổng lồ tràn vào não Diệp Lâm.
Diệp Lâm lập tức ngồi xếp bằng giữa dòng dung nham, bắt đầu lĩnh ngộ công pháp này.
Đạo lớn ngàn vạn, trăm sông đổ về một biển.
Công pháp của Tiểu Hồng, Diệp Lâm cũng có thể tu luyện.
Sau khi hoàn toàn hấp thu hết những ký ức này, Diệp Lâm phấn chấn trong lòng.
Bộ công pháp này phẩm giai đã vượt qua Tiên giai rồi.
"Bây giờ, là lúc phế bỏ tu vi."
Diệp Lâm vận chuyển linh lực trong cơ thể, bắt đầu tản đi Tinh Thần Công, ngay lập tức chuyển sang chuyên tu Phượng Hoàng Dục Thiên Công.
Còn Tiểu Hồng thì xoay quanh trên trời, hộ đạo cho Diệp Lâm. Có thể nói, chỉ cần không phải tu sĩ Hóa Thần kỳ ra tay, thì giờ đây không ai địch lại được hắn.
Dù sao thần thú vẫn là thần thú, không phải chuyện đùa.
Dần dà, một luồng khí tức huyền diệu vô cùng từ cơ thể Diệp Lâm truyền ra.
"Chính là lúc này."
Toàn thân Diệp Lâm như quả bóng da bị xì hơi, toàn bộ công lực lập tức tan biến.
Kim Đan hậu kỳ, Kim Đan trung kỳ, Kim Đan sơ kỳ, Trúc Cơ đỉnh phong…
Trong thời gian ngắn ngủi, Diệp Lâm đã từ một đại tu sĩ Kim Đan đỉnh phong trở thành người phàm.
Ngay sau đó, toàn thân Diệp Lâm bốc cháy ngọn lửa đỏ rực, Phượng Hoàng Hỏa trong cơ thể cũng rục rịch muốn động.
Và tu vi của hắn cũng tăng lên nhanh chóng, đến khi tăng đến Kim Đan đỉnh phong mới dừng lại một cách khó khăn.
"Tê, ta bây giờ, trong cùng cấp, Kiếm Vô Song chắc chắn không đỡ nổi một kiếm của ta."
Cảm nhận được sức mạnh ngập trời trong cơ thể, Diệp Lâm hít sâu một hơi.
Sức mạnh bây giờ của hắn, đến chính hắn cũng thấy kinh khủng.
"Tiểu Hồng, chúng ta luận bàn chút nhé?"
Diệp Lâm ngẩng đầu nhìn Tiểu Hồng đang xoay quanh trên trời với lòng tự tin bùng nổ.
"Được lão đại, nhào vô đi."
Nghe vậy, mắt chim của Tiểu Hồng sáng lên, nó vừa đột phá Nguyên Anh kỳ, còn chưa giao đấu lần nào, nhân tiện thử xem mình mạnh đến đâu.
"Được, để ta xem, Kim Đan kỳ có thể nghịch phạt Nguyên Anh kỳ hay không."
Diệp Lâm nói xong, tay phải cầm Tru Tà, toàn thân bao phủ Hủy Diệt Kiếm Ý.
Oanh, oanh, oanh.
Lúc này, trên bầu trời thỉnh thoảng có tiếng nổ vang, cả bầu trời bị biển lửa đỏ rực bao trùm.
Ngay sau đó, một thân ảnh từ trên trời rơi vào dung nham, khiến dung nham nổ tung.
"Móa, sao mà đến ba chiêu cũng không đỡ nổi."
Diệp Lâm khí tức rối loạn, lấm lem bụi đất rời khỏi dung nham.
Không ngờ, hắn xuất toàn lực, vậy mà ba chiêu của Tiểu Hồng cũng không chống nổi, quá mức không hợp lý.
"Lão đại, với tu vi Kim Đan đỉnh phong mà đỡ được hai đòn của ta, ngươi đã vô địch trong cùng cấp rồi."
Tiểu Hồng trên trời cũng có chút kinh ngạc, trong cơ thể nó chảy dòng máu thần thú, hơn nữa dòng máu thần thú đã thức tỉnh hoàn toàn.
Ngay cả trong Nguyên Anh kỳ, tu sĩ nhân tộc đỡ được một đòn của mình cũng hiếm thấy, không ngờ Diệp Lâm lại có thể đỡ được hai đòn của mình.
Điều này khiến nó trong lòng cũng cực kỳ cao hứng, dù sao Diệp Lâm là chủ nhân của nó, Diệp Lâm càng mạnh, nó càng vui, càng tự hào.
Nếu Diệp Lâm là kẻ vô dụng, nó có lẽ đã thất vọng cùng cực.
"Tiểu Hồng, vào đây, chờ ra ngoài ta sẽ thả ngươi ra, dẫn ngươi đến chỗ chơi vui."
Lúc này, Diệp Lâm mở ngự thú túi, nói với Tiểu Hồng.
Vừa nghe đến chỗ chơi vui, mắt chim của Tiểu Hồng sáng lên, lập tức chui vào ngự thú túi.
Ngoại môn Vô Danh Sơn tuy lớn, nhưng nó cũng đã chơi chán.
Yêu thú xung quanh đều bị nó trêu đùa hết rồi, chán muốn chết.
Thu Tiểu Hồng về, Diệp Lâm mở dịch chuyển, rời khỏi địa phận Vô Danh Sơn.
Cảm nhận được luồng khí tức kinh khủng kia biến mất, yêu thú ngoại môn Vô Danh Sơn trong mắt đều chứa vẻ nóng bỏng, ngửa mặt lên trời thét dài.
Ma quỷ biết những ngày này chúng đã trải qua những gì.
Đến bên ngoài Vô Danh Sơn, Diệp Lâm lấy bản đồ ra xem xét.
Thiên Hà quận rất lớn, vô cùng lớn, cho nên cũng khiến khu vực biên giới của Thiên Hà quận rộng lớn vô cùng.
Ma quỷ mới biết yêu thú đang chiếm cứ chỗ nào.
"Nơi này liền kề với Bắc Huyền quận, mà Bắc Huyền quận lại là lãnh địa yêu thú, chắc chắn là ở đây rồi."
Trầm ngâm một lúc, Diệp Lâm cất bản đồ đi, bắt đầu tiến về khu vực giáp giới giữa Bắc Huyền quận và Thiên Hà quận.
Bắc Huyền quận và Thiên Hà quận là hai quận tiếp giáp nhau, nếu yêu thú có thể xâm lấn thì không nghi ngờ gì chính là nơi giáp giới giữa hai quận.
Và mỗi châu của Đông Châu đều có thế lực nhân tộc chiếm cứ, nhưng ở những quận khác, nhân tộc sống rất khổ sở.
Điều này cũng tương tự với việc yêu tộc sinh sống trong lãnh địa nhân tộc.
Tóm lại chỉ là một câu, cạnh tranh sinh tồn, kẻ thích nghi mới có thể sống sót.
Thế giới này, suy cho cùng là một thế giới xem nắm đấm.
"Quả nhiên là nơi này."
Đi đường năm ngày, Diệp Lâm nhìn những tòa cự thành trước mắt, trong lòng hiểu ra.
Những cự thành này có vẻ mới được xây dựng không lâu, xem chừng là dùng để chống cự yêu tộc xâm lấn.
Hạ người xuống, Diệp Lâm đến mặt đất rồi thản nhiên đi vào cự thành.
Vừa vào cự thành, các loại bóng người nhộn nhịp, mà trong đó, không một ai là người phàm, đều là các tu sĩ Kim Đan kỳ, Trúc Cơ kỳ.
Và hai bên đường, bày la liệt các sạp hàng nhỏ, trên sạp hàng bày đủ loại đan dược và các loại nguyên liệu trên người yêu thú.
Thật đúng là một cảnh tu tiên thịnh thế.
Đến cuối thành, Diệp Lâm dưới ánh mắt quái dị của các tu sĩ khác, bước lên đỉnh thành, ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Những cự thành này được xây dựng để cung cấp nơi cư trú cho tu sĩ, và hơn hết là để chống cự yêu thú.
Cho nên không có nhiều quy tắc như vậy, Diệp Lâm mới có thể yên ổn đứng trên thành.
Phía trước là một bình nguyên rộng lớn vô cùng, trên bình nguyên, khắp nơi là thi thể yêu tộc và nhân tộc, máu tươi nhuộm đỏ cả bình nguyên.
Ở cuối bình nguyên, chiếm cứ từng con yêu thú có thân hình khổng lồ, đôi mắt của chúng gắt gao nhìn chằm chằm vào cự thành.
Bên kia, yêu thú cũng đang nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm.
"Con người này, ta muốn."
Trong đó, một con yêu thú rõ ràng có thân phận tôn quý hơn những con khác lên tiếng, rồi đưa lưỡi đỏ thẫm liếm môi.
Trên người Diệp Lâm, phát ra một luồng khí tức vô cùng quyến rũ, nó đã không thể chờ đợi được muốn nuốt chửng Diệp Lâm.
Trực giác cho nó biết, nuốt Diệp Lâm vào, nó sẽ có được vô vàn lợi ích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận