Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 1670: Côn Luân bí cảnh 30

"Ta tuy quen biết nhiều người, nhưng... không ai ta thực sự có thể tin tưởng." Thiên Khải thở dài nói, ở vị trí của hắn, trong bóng tối có rất nhiều người dòm ngó, dù hắn muốn tìm một tùy tùng cũng khó khăn vạn phần.
Còn những tộc khác có thể tin tưởng sao? Rõ ràng là không thể.
Dù chọn tùy tùng từ chính tộc mình, hắn cũng ngại điểm mặt, bề ngoài là tùy tùng, nhưng thực chất là công cụ giám sát hắn mà thôi.
Vậy nên hắn rất cô độc, vô cùng cô độc, mỗi ngày ngoài tu luyện thì chỉ tu luyện.
Còn về lão cha tiện nghi kia của hắn? Kẻ cao cao tại thượng chỉ nhìn kết quả, chẳng màng đến quá trình.
Thế nên đến giờ dưới tay hắn chẳng có một ai dùng được.
"Ra là vậy." Diệp Lâm xoa cằm suy tư nói.
"Khi nào thì vào?"
"Một trăm năm sau, ta quan sát rất kỹ rồi, một trăm năm sau là cơ hội tốt nhất, lúc đó khí tức không ổn định bên trong di tích sẽ hạ xuống điểm đóng băng." Thiên Khải nói xong, Diệp Lâm liếc nhìn Liễu Bạch rồi lại trầm tư.
Một trăm năm, đủ để hắn lĩnh ngộ triệt để lĩnh vực, hơn nữa trong một trăm năm tu vi của hắn chưa chắc không thể tiến thêm một bước, nhưng phải đảm bảo không có bất kỳ ngoài ý muốn nào xảy ra.
"Ta đi." Không đợi Diệp Lâm trả lời, Liễu Bạch bên cạnh đã đáp lời ngay, đợi đến khi Diệp Lâm quay lại nhìn, chỉ thấy Liễu Bạch đang mỉm cười nhìn hắn.
Thấy nụ cười này của Liễu Bạch, Diệp Lâm đã hiểu rõ.
"Tốt, đã cả hai ngươi đồng ý, vậy hãy lưu lại phương thức liên lạc, trăm năm sau ta sẽ đến Tử Vân Tinh hệ tìm các ngươi." Thấy hai người đồng ý, Thiên Khải rất vui, lập tức lấy ra hai cái ngọc phù đưa cho hai người.
Còn Diệp Lâm thì thản nhiên tiếp nhận, cái tên Thiên Khải này có ý gì với mình đây? Hắn hoàn toàn chẳng nghĩ ra Thiên Khải có bất kỳ lý do gì để gây sự với mình.
Đổi vị suy nghĩ xem, ta là đến từ thế lực Thái Ất Huyền Tiên, lão cha ta là thiếu chủ thế lực Thái Ất Huyền Tiên, dưới một người trên vạn người.
Mà hai người trước mắt đều chỉ là đệ tử nội môn bình thường của thế lực Chân Tiên, nếu ta muốn giết họ thì chỉ là chuyện một câu nói.
Căn bản không cần phải bày trò, cho dù di tích có cạm bẫy muốn kéo hai tên làm đệm lưng thì cũng chẳng tới lượt hai người họ.
Vậy nên Diệp Lâm vẫn chưa hiểu rõ mục đích thật sự của Thiên Khải, nhưng hắn vẫn đồng ý, quyển tàn Nhất Khí Hóa Tam Thanh này hắn nhất định phải có được.
"Tốt, xem ra thắng bại đã phân rõ, màn kịch sắp bắt đầu." Thiên Khải vừa cười vừa nói, ngay lập tức sắc mặt lại trở nên nghiêm túc, đứng ở phía trước với vẻ uy nghiêm, chắp hai tay sau lưng.
"Thời gian đã đến, mà lại còn xuất hiện thêm mười ba chiến thuyền nữa, xem ra các ngươi không nghe lời ta rồi, đã vậy thì chỉ còn cách ta tự mình ra tay giúp các ngươi vậy." Thiên Khải cười lạnh nói, liếc nhìn các đệ tử Khải Long tộc sau lưng đang nhấp nhổm, sau đó vung nhẹ bàn tay.
Trong chốc lát, các đệ tử Khải Long tộc dốc toàn lực đánh xuống phía những chiếc phi thuyền.
Còn lại chín thế lực có Thái Ất Huyền Tiên tọa trấn cũng tương tự tham chiến, ngay lập tức, chém giết lại nổi lên lần nữa.
Đệ tử các thế lực Chân Tiên hoàn toàn không cùng đẳng cấp với đệ tử thế lực Thái Ất Huyền Tiên, ngoài kẻ mạnh nhất còn có khả năng chống lại một hai chiêu thì đệ tử còn lại căn bản không thể cản nổi dù chỉ trong chốc lát.
Trong đó, đệ tử Khải Long tộc cố ý tránh ba thánh địa, đồng thời có mấy đệ tử bảo vệ phi thuyền của ba thánh địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận