Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 207: Đại cơ duyên

Chương 207: Đại cơ duyên
Diệp Lâm đi theo Lữ Huyền một đường tiến lên, đến đỉnh núi mới phát hiện, trên đỉnh núi chỉ có một căn lầu nhỏ hết sức bình thường.
"Tiểu hữu đi theo ta."
Lữ Huyền nói xong, liền dẫn Diệp Lâm vào lầu nhỏ.
Bên trong lầu nhỏ, đặt một tấm bia đá, nhìn bề ngoài thì hết sức bình thường, nhưng trên tấm bia lại chẳng có gì cả, trông thế nào cũng chỉ là một tảng đá bình thường.
"Tiểu hữu, đây chính là kiếm thư, và ngươi chỉ có thể lĩnh ngộ trong năm canh giờ. Ta sẽ đợi ở xa, sau năm canh giờ, ta sẽ đưa ngươi xuống núi."
"Chúc ngươi may mắn."
Lữ Huyền nói xong, chậm rãi lui ra khỏi lầu nhỏ, nhẹ nhàng đóng cửa gỗ lại cho Diệp Lâm.
Đợi Lữ Huyền ra ngoài, Diệp Lâm ngơ ngác gãi đầu, rồi khoanh chân ngồi trước bia đá, nhìn chằm chằm vào nó.
Nhìn thế nào cũng chỉ là một khối đá bình thường.
"Chẳng lẽ Thần Kiếm Thành muốn nuốt lời? Lấy một tảng đá vụn lừa mình? Nhưng mà không có lý do a."
Diệp Lâm sờ cằm, Thần Kiếm Thành giàu có thế lực, không đến mức làm chuyện hủy uy tín thế này.
Nhưng trước mắt tấm bia đá này mà bảo là tàn khuyết của võ kỹ thiên giai, thì hắn không tin một vạn lần.
Trên tấm bia không có gì, bảo ta lĩnh ngộ bằng cách nào? Chẳng phải là ức h·i·ế·p người thành thật hay sao?
"Ơ? Cái gì thế?"
Lúc này, Diệp Lâm đầy nghi hoặc, sau đó xem xét chiếc nhẫn không gian, chỉ thấy trong đó, một chiếc ngọc phù màu xanh tỏa ra ánh sáng lục chói mắt đâm thẳng ra ngoài, trông hết sức bất thường.
Diệp Lâm không nghĩ nhiều liền lấy ngọc phù ra, ngay lập tức, ngọc phù biến mất, bay vào tấm bia đá trước mặt.
"Ngọc phù vừa nãy là ta đoạt được trong bí cảnh lần trước, nhưng bây giờ, rốt cuộc là tình huống gì?"
Diệp Lâm hơi khó hiểu.
Ngọc phù vừa chui vào bia đá chính là thứ hắn đoạt được ở động Long Huyền lần trước.
Ngay lúc Diệp Lâm đang trầm ngâm thì bia đá đột nhiên tỏa sáng rực rỡ, lập tức, một đạo quang mang chui vào đầu Diệp Lâm.
"Tình huống gì đây?"
Diệp Lâm vừa nói xong thì liền nhắm mắt lại, bất tỉnh.
Phảng phất như một năm, lại phảng phất như nghìn năm vạn năm trôi qua.
Bên ngoài, bốn canh giờ đã trôi qua, trong lầu nhỏ, Diệp Lâm lúc này mới từ từ mở mắt, ôm đầu khó khăn đứng dậy.
Đôi mắt của hắn tràn đầy sự hưng phấn.
"Thì ra là thế, thì ra là thế, động Long Huyền căn bản không phải động phủ cẩu thả của thế lực Nguyên Anh kỳ nào cả, mà là nơi vẫn lạc của một đại lão Hợp Đạo cảnh đỉnh phong thời thượng cổ."
"Trong tấm bia đá này, ẩn chứa chín đạo tuyệt thế kiếm chiêu, phẩm giai chính là thiên giai cực phẩm, gần như Tiên giai, tất cả đều ẩn trong một tấm bia đá khổng lồ."
"Mà cực phẩm kiếm chiêu ẩn trong bia đá, khiến bia đá sinh linh, từ chín đạo tuyệt thế kiếm chiêu này, diễn sinh ra vạn đạo kiếm quyết, uy lực cũng không nhỏ."
"Sau đó không biết từ khi nào, tin tức lan truyền ra ngoài, gây chấn động toàn bộ giới tu luyện."
"Kiếm chiêu thiên giai cực phẩm, dù ở thời thượng cổ cũng là bảo vật hiếm có, thế là một cuộc đại chiến tranh đoạt bia đá bắt đầu, cuối cùng, bia đá bị một đại năng vô tình đánh thành chín mảnh."
"Các vị đại năng vội vã cầm mảnh bia đá bỏ chạy, nhưng nếu muốn lĩnh ngộ kiếm quyết thì nhất định phải có chìa khóa, mà chìa khóa này, chính là ngọc phù."
"Vị đại năng vẫn lạc tại động Long Huyền lúc trước vì trốn t·r·u·y s·á·t, đã ném mảnh bia đá trong tay tùy ý, dù sao có chìa khóa, sau này có thể quay lại tìm kiếm. Mà bia đá kia, lại vừa vặn rơi xuống Thần Kiếm Thành."
"Lúc đó Thần Kiếm Thành còn nhỏ yếu, sau khi gặp được bia đá, từ đó lĩnh ngộ được rất nhiều kiếm quyết, từ đó Thần Kiếm Thành nhất phi trùng thiên."
"Còn vị đại năng Hợp Đạo kỳ kia, cuối cùng vẫn không t·r·ố·n thoát được, vẫn lạc tại động Long Huyền, mà chìa khóa lại bị ta lấy được."
Diệp Lâm mặt mày hớn hở, bắt đầu sắp xếp lại thông tin vừa nhận được.
Vừa rồi, hắn đã kế thừa một trong chín đạo tuyệt thế kiếm chiêu, dù chỉ một chiêu thì phẩm giai cũng đã đạt đến thiên giai hạ phẩm, quả thật vô cùng kinh khủng.
Mà giờ đây có yêu thú này, có lẽ có thể đi tìm tám mảnh bia đá khác, chỉ cần lĩnh ngộ đủ tám đạo kiếm chiêu còn lại thì có lẽ, đến lúc đó mình sẽ có thể thu được bộ võ kỹ thiên giai cực phẩm đầy đủ.
Đến lúc đó, nhất định sẽ nhất phi trùng thiên.
Nhìn chiếc ngọc phù từ từ bay ra khỏi bia đá, Diệp Lâm chớp lấy thu vào nhẫn không gian.
Lần này, thật sự là quá đáng giá.
Một võ kỹ thiên giai hạ phẩm mà đem ra bán, chắc chắn không thấp hơn một vạn khối cực phẩm linh thạch, đúng vậy, là cực phẩm linh thạch.
Còn bộ võ kỹ thiên giai cực phẩm đầy đủ thì giá trị càng không thể đo lường.
"Nhưng theo thông tin vừa nhận được thì tám mảnh bia đá còn lại nằm rải rác ở các nơi tại Đông châu, chỉ là vị trí chính xác thì không rõ."
"Tuy hơi khó khăn, nhưng cũng không quá khổ, phải biết, đó chính là võ kỹ thiên giai cực phẩm a."
Diệp Lâm thầm nghĩ trong lòng, tìm kiếm tám mảnh bia đá từ Đông châu rộng lớn chẳng khác nào mò kim đáy biển, nhưng phần thưởng cũng rất đáng sợ.
Chiêu kiếm quyết mình lĩnh ngộ được vừa nãy mang sức mạnh kiếm phá thương khung, tuy chỉ một kiếm, nhưng nếu mình toàn lực xuất thủ, một kiếm đã có thể đánh bại Kiếm Vô Song.
"Tiểu hữu, đã năm canh giờ, ra thôi."
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của Lữ Huyền.
Diệp Lâm thì kiểm tra bia đá một lượt, cũng không có bảo vật trong truyện rời ra, cũng không có tình huống bia đá nứt vỡ.
Sau khi thấy bia đá vẫn bình thường, Diệp Lâm mới yên tâm đi ra khỏi lầu nhỏ.
Nhỡ tấm bia đá mà Thần Kiếm Thành xem như trân bảo mà bị nứt ra thì mình có lẽ cũng không thể sống sót rời khỏi Thần Kiếm Thành.
Điều này không thể không khiến hắn tán thưởng sự khủng bố của chiêu kiếm kia.
Chỉ từ những kiếm quyết diễn sinh từ kiếm chiêu thôi đã có thể đẩy lên một thế lực hạng hai của Thiên Hà quận.
Vậy chín đại kiếm chiêu chân chính nên khủng bố đến mức nào?
"Tiểu hữu, hẳn là đã thu hoạch được không ít từ kiếm thư kia nhỉ?"
Nhìn Diệp Lâm vẫn còn hưng phấn, Lữ Huyền cười ha hả nói.
Kiếm thư của Thần Kiếm Thành họ quý giá thế nào chứ? Dù chỉ là lĩnh ngộ được một đạo kiếm quyết cũng đủ để tung hoành thiên hạ.
"Vãn bối ngu dốt, chỉ lĩnh ngộ được ba đạo kiếm quyết."
Nghe Lữ Huyền hỏi thăm, Diệp Lâm khiêm tốn đáp.
"Không sai không sai, ba đạo kiếm quyết, đúng là không tệ, năm đó Vô Song cũng chỉ lĩnh ngộ được năm đạo, mà vẫn là lĩnh ngộ trong vòng mười canh giờ."
"Tính ra thì ngộ tính của ngươi còn mạnh hơn Vô Song một chút."
Nghe Diệp Lâm nói, Lữ Huyền cười ha hả.
Mấy lão nhân Hóa Thần cảnh như họ, trong năm canh giờ cũng không dám nói có thể lĩnh ngộ năm đạo kiếm quyết, tiểu tử trước mắt, không tệ a.
"Nào có, chỉ là vận may mà thôi."
Diệp Lâm đáp lời Lữ Huyền qua loa.
"Ha ha ha, được, đi cùng Vô Song đi, đứa bé đó trong lòng cô đơn lâu rồi, giờ bồi nó vui vẻ cũng tốt."
Nhìn phía xa Kiếm Vô Song và Vô Tâm đang đợi, Lữ Huyền quay đầu nhìn Diệp Lâm nói.
"Tiền bối cáo từ, vãn bối đi trước."
"Đi đi."
Diệp Lâm ôm quyền cúi đầu với Lữ Huyền rồi đi về phía Kiếm Vô Song.
"Người trẻ tuổi vẫn là chơi với người trẻ tuổi dễ hơn, ta cũng đã già rồi."
Lữ Huyền thở dài một tiếng, quay người rời đi.
Dù sao hắn cũng xem như phó thành chủ của Thần Kiếm Thành, lại là một vị chân nhân Hóa Thần cảnh, một ngày trăm công ngàn việc.
Chỉ riêng việc chủ trì tỷ thí cũng đã tiêu hao của hắn những năm ngày thời gian vô cùng quý giá, khiến hắn có chút đau lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận