Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2222: Thần bí chi địa - giận dữ Diệp Lâm

Chương 2222: Thần bí chi địa - giận dữ Diệp Lâm Ra khỏi cửa, Lý Thiện Trường quay người liếc nhìn đại điện phía sau, trên mặt đầy vẻ cười lạnh.
"Diệp Lâm à Diệp Lâm, dù ta không hiểu rõ ngươi, nhưng ngươi quá ngông cuồng, thật sự coi mình vô địch sao? Ngươi ngàn vạn lần không nên tới Trung Vực này."
"Vậy thì để ta tặng cho ngươi món khai vị đầu tiên."
Lý Thiện Trường phất tay áo rời đi, còn Diệp Lâm thì không hề có động tĩnh gì.
Hắn ngược lại muốn xem Lý Thiện Trường định giở trò gì, lấy bất biến ứng vạn biến.
Một ngày sau, Diệp Lâm đang xếp bằng trong đại điện bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, thế là đứng dậy mở cửa đại điện đi ra ngoài.
Vừa ra cửa đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, nhìn kỹ lại thì thấy Thanh Minh, Minh Nguyệt và những người khác đang nằm la liệt trước cửa đại điện.
Năm người hầu của hắn đều đã chết.
Trong chuyện này, hắn không hề hay biết gì.
Tuy hắn không có chút tình cảm nào với năm người này, nhưng hành động lần này chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Diệp Lâm.
Tát vào mặt hắn liên tiếp mấy cái."Tốt...Tốt...Tốt lắm."
Sắc mặt Diệp Lâm âm trầm như nước.
Hắn nhìn xung quanh, đứng dậy rời khỏi Đạo Thiên Tông, hắn biết rõ hiện tại bản thân đang bị Lý Thiện Trường giám thị, nên quyết định dùng bản thân làm mồi nhử, dụ Lý Thiện Trường ra mặt.
Rời khỏi Đạo Thiên Tông, Diệp Lâm một mình chắp tay đi trên không trung, chân đạp hư không từng bước, chậm rãi ngắm nhìn cảnh đẹp phía dưới.
Có thác nước hùng vĩ ào ào chảy xuống, có cả những sông núi trải dài vô tận.
Thế giới này thật đẹp, đẹp đến vô lý.
Nhưng Diệp Lâm dạo bước đến ba canh giờ mà vẫn không có động tĩnh gì.
"Xem ra ngươi vẫn không có gan đó, chỉ biết dùng những thủ đoạn bẩn thỉu thôi sao?"
Diệp Lâm đứng một mình giữa không trung thì thầm nói, Lý Thiện Trường thế mà từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.
Đột nhiên, ánh mắt Diệp Lâm xuyên thủng hư không nhìn xuống khu rừng phía dưới.
"Nhãi ranh, ngoan ngoãn giao đồ trong tay ra đây, nếu không, bọn ta sẽ cho ngươi thử thế nào là hình phạt tàn nhẫn nhất thế gian."
"Đúng đó, nhãi ranh, giao ra đi, cho đỡ đau khổ."
Trong một khu rừng, hai tên tráng hán bịt mặt cầm trường đao, một trước một sau bao vây một tiểu nam hài cao chưa tới mét rưỡi.
Tiểu nam hài đứng tại chỗ, tay phải nắm chặt một thanh trường kiếm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không hề lộ vẻ sợ hãi, chỉ có sự kiên nghị.
"Rõ ràng là đồ của ta, giết người cướp của mà nói cứ như việc rất bình thường."
"Đồ các ngươi muốn, cũng được, giết ta đi."
Tiểu nam hài vừa nói xong liền ra tay trước, trường kiếm trong tay như lôi điện đánh về phía người trước mặt.
Nhưng tráng hán kia phản ứng nhanh hơn cậu ta, kiếm của cậu ta còn chưa đến nơi, thì tráng hán đã kịp thời giơ trường đao lên chắn trước ngực.
"Keng..."
Trường kiếm và trường đao chạm vào nhau tạo ra tiếng vang giòn tan, mũi kiếm ma sát tạo ra vài tia lửa.
Ngay sau đó, tiểu nam hài bị tráng hán đá văng ra, thân hình nhỏ bé hung hăng đập vào cành cây phía sau.
"Hừ, lông còn chưa mọc đủ mà."
"Giết nó."
Hai tên tráng hán từng bước tiến về phía tiểu nam hài, hai người đồng thời giơ trường đao chém xuống, chân phải của tiểu nam hài đã sớm thấm đẫm máu tươi, rõ ràng là đã bị thương nặng từ trước.
Lúc này, cậu ta không còn chút sức lực nào để di chuyển, chỉ biết trơ mắt nhìn trường đao hướng về phía mình.
"Mẹ ơi, con không thể báo thù cho người rồi."
"Oanh két..."
Một tiếng nổ lớn vang lên, khiến tiểu nam hài giật mình, cậu chỉ thấy trước mắt một đạo lôi đình màu tím hiện lên, hai tên tráng hán trước mắt biến mất ngay tại chỗ, bị lôi đình bốc hơi.
"Chuyện gì xảy ra? Sao ngươi lại ở đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận