Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 103: Hổ Sơn chuyến đi

Chương 103: Chuyến đi đến Hổ Sơn
Diệp Lâm nhìn về phía một góc khuất, thấy một người đàn ông trung niên đang tươi cười.
"Mười viên linh thạch hạ phẩm."
Để đỡ mất công, Diệp Lâm trực tiếp ra giá. Thông thường, bảo vật Hoàng giai thượng phẩm có giá khoảng mười năm viên linh thạch hạ phẩm, mười viên linh thạch hạ phẩm là đã ở mức giá cao rồi.
Hơn nữa cây trúc này người bình thường mua về cũng vô dụng.
Quả nhiên, người đàn ông trung niên kia lộ vẻ tiếc nuối, không trả giá nữa.
"Được, vậy bảo vật này thuộc về vị đạo hữu này, sau khi kết thúc đấu giá đạo hữu có thể đến giao dịch."
Nói xong, người chủ trì đi đến trước tấm vải đỏ thứ ba, không do dự vén nó lên.
Hiện ra một quyển sách cũ nát đặt trên khay.
"Đây là bảo vật thứ ba, cũng là quà ra mắt của phòng đấu giá chúng tôi trong vòng vạn dặm, một bản võ kỹ tinh thần Huyền giai hạ phẩm."
Lời vừa dứt, cả đấu giá hội ồn ào hẳn lên, vô số người đứng dậy, kinh ngạc nhìn quyển sách cũ trên đài.
Dù có nóng lòng thế nào, cũng không ai dám manh động. Nghe nói phòng đấu giá Thự Quang này đến từ khu vực ngoài vạn dặm, thực lực không rõ, ai dám khiêu khích đều đã chết.
"Một viên linh thạch trung phẩm."
"Ba viên linh thạch trung phẩm."
Khi nghe nói là võ kỹ tinh thần, cả phòng đấu giá lập tức bùng nổ, vô số người dốc hết gia sản. Võ kỹ tinh thần quả thực quá quý giá.
Huống chi đây là Huyền giai hạ phẩm.
Chỉ trong vài phút, giá võ kỹ tinh thần đã bị đẩy lên hai mươi viên linh thạch trung phẩm. Mặc dù vậy, vẫn có người tiếp tục tăng giá, quyết không bỏ cuộc.
Đến cả những nhân vật lớn trong nhã gian cũng không ngồi yên, bắt đầu tăng giá.
Diệp Lâm vẫn thản nhiên ngồi tại chỗ, không chút để tâm. Mục đích của hắn là bức tranh kia, còn lại không liên quan gì đến hắn.
Nếu là trước đây thấy võ kỹ tinh thần này, có lẽ hắn sẽ động lòng, nhưng giờ thì lòng không hề xao động.
Mấy phút trôi qua, tiếng ồn ào trong hội trường dần nhỏ lại, vì giá đã lên tới mức cực kỳ khủng bố: bốn mươi viên linh thạch trung phẩm.
Cái giá này, không ngoa mà nói, đủ để mua một bản võ kỹ Huyền giai thượng phẩm.
Cuối cùng, giá chốt ở năm mươi mốt viên linh thạch trung phẩm, thuộc về người của Thánh Vương Tông.
"Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, buổi đấu giá đến đây là kết thúc, mong mọi người chờ đợi phiên đấu giá tiếp theo."
Người chủ trì cười tươi nói, còn Diệp Lâm thì cau mày. Không có? Sao có thể? Thông tin trên bảng sẽ không sai được.
Lúc này, một cô gái đi lên đài, ghé vào tai người chủ trì nói vài câu, sau đó lấy ra một bức tranh cũ nát.
"Xin lỗi các vị đạo hữu, hiện tại còn một vật phẩm nữa, chính là bức tranh trên tay ta đây. Chỉ là một bức tranh rất bình thường, giá khởi điểm là một viên linh thạch hạ phẩm."
Nghe chỉ là một bức tranh bình thường, mọi người nhao nhao bỏ đi. Đồ vật như này còn đáng một viên linh thạch hạ phẩm ư? Ai lại điên mới mua chứ.
"Nếu không ai muốn thì cho ta đi."
Thấy vậy, Diệp Lâm lên tiếng. Vừa dứt lời, từ trên lầu vọng xuống một giọng nói:
"Hai viên linh thạch hạ phẩm, ta muốn."
Nghe vậy, Diệp Lâm ngẩng đầu nhìn. Giọng nói này sao mà quen thế?
Còn ở trong nhã gian, Vương Cương đứng bên cửa sổ có chút đắc ý nhìn Diệp Lâm. Cảm giác ở trên cao nhìn xuống khiến hắn vô cùng thỏa mãn.
Ngươi mạnh thì sao? Lão tử còn không phải đứng trên đầu ngươi đấy à?
"Muốn bức tranh? Lão tử không cho." Vương Cương cười khẩy.
"Ba viên linh thạch hạ phẩm."
"Bốn viên linh thạch hạ phẩm."
Trong chốc lát, hai người tranh chấp khiến các tu sĩ xung quanh chú ý. Qua một hồi phân tích ngắn ngủi, mọi người nhao nhao xác định thân phận của hai người.
Hai đại đệ tử thân truyền Thanh Vân Tông tranh nhau, có trò hay để xem rồi.
"Ba viên linh thạch trung phẩm." Diệp Lâm trầm giọng nói, rồi ngẩng lên nhìn Vương Cương.
Vương Cương lúc này lại do dự, lúc trước hắn chỉ định chọc tức Diệp Lâm thôi, nhưng giờ thấy mọi người xung quanh nhìn mình, hắn lại hơi khó chịu.
Vì một bức tranh rách mà tốn nhiều linh thạch như vậy, không đáng.
"Coi như ngươi lợi hại, một bức tranh rách thôi, ngươi muốn thì đưa ngươi đấy." Vương Cương cắn môi nói, sau đó phất tay áo đi vào nhã gian.
Còn Diệp Lâm thì mỉm cười nhìn bảng trước mặt, ta vĩnh viễn không thể chịu thiệt được.
Tên: Vương Cương Tu vi: Trúc Cơ hậu kỳ Mệnh cách: Lam Mệnh lý: 【Thông minh hơn người】 Vận mệnh: Dừng chân ở Trúc Cơ đỉnh phong, trong trận đại chiến một năm sau bị tà ma Kim Đan kỳ nuốt chửng.
Cơ duyên gần đây: Vào Hổ Sơn tìm kiếm Hổ Vương, cuối cùng chém giết Hổ Vương, trong bụng Hổ Vương tìm thấy một tấm Thông Thiên Phù Huyền giai hạ phẩm, sau khi kích hoạt có thể thuấn di ngàn mét.
【Thông minh hơn người】: Ngươi rất thông minh, trí tuệ mạnh mẽ thường xuyên giúp ngươi hóa nguy thành an.
Rất tốt, cơ duyên của ngươi ta xin nhận.
"Chúc mừng vị đạo hữu này." Người chủ trì cười như hoa nở, bức tranh rách này không đáng giá, mà giờ lại được hét giá đến ba viên linh thạch trung phẩm, trừ chi phí, đủ để nàng no bụng.
"Haiz, dù gì vẫn là người trẻ tuổi, vì sĩ diện, bỏ ba viên linh thạch trung phẩm mua một bức tranh rách."
"Hoặc nói là người ta là thân truyền Thanh Vân Tông đó, nhiều tiền không hết mà."
Thấy thế, mọi người xung quanh đều lắc đầu, người trẻ tuổi đúng là còn quá trẻ, vì tranh một hơi mà tốn phí lớn như vậy.
Gạt những người xung quanh sang một bên, từng cái bảng hiện lên trước mắt, chỉ có một vài người có cơ duyên, nhưng cơ duyên đó, hắn hoàn toàn không để vào mắt.
Nào là một viên linh thạch hạ phẩm, nào là một mẩu sắt vụn.
Nhưng bọn họ làm sao biết được, bức tranh rách kia, kỳ thực ẩn chứa một võ kỹ Huyền giai trung phẩm chứ? Đừng nói ba viên linh thạch trung phẩm, dù là mười viên cũng không đổi được.
Diệp Lâm cất bước đi đến hậu trường, nơi này là chỗ giao dịch, tiền trao cháo múc.
"Đạo hữu, tổng cộng hai món, xin nhận cho kỹ." Người chủ trì tươi cười, tay cầm nửa cây trúc và bức tranh đưa cho Diệp Lâm.
Diệp Lâm đưa số linh thạch tương ứng cho nàng.
"Đạo hữu, cảm ơn ngươi hôm nay đã giúp ta giải vây." Người chủ trì hướng Diệp Lâm cười ngọt ngào.
"Không sao, một chuyện nhỏ thôi, hơn nữa món đồ này đối với ta cũng có chút tác dụng." Diệp Lâm cầm nửa cây trúc trên tay, không để tâm lắc đầu.
"Đạo hữu, đây là ngọc phù, sau này nếu lại tham gia đấu giá của phòng đấu giá Thự Quang, sẽ được giảm 10%." Nhìn ngọc phù mà người chủ trì đưa tới, Diệp Lâm đưa tay nhận lấy.
"Đa tạ."
Nhìn bóng lưng Diệp Lâm, người chủ trì đầy nghi hoặc, đối với mị lực của mình nàng rất tự tin, thường thì các tu sĩ chỉ ước được nói chuyện với nàng nhiều hơn mấy câu.
Còn Diệp Lâm này, nhìn cũng không nhìn nàng lấy một cái, đúng là người kỳ lạ.
"Chuyến này kiếm được lớn, Hổ Sơn Hổ Vương sao?"
Ra khỏi Thiên Thủy thành, Diệp Lâm lấy bản đồ trong không gian giới chỉ ra, từ từ mở ra, tìm hướng đến Hổ Sơn.
Phải nói, bản đồ sư tôn cho quả thực quá chi tiết, hễ là nơi nào có chút nổi tiếng, đều đánh dấu.
Còn Hổ Sơn, sư tôn cũng đánh dấu. Trong Hổ Sơn có con Hổ Vương, thực lực khoảng Trúc Cơ hậu kỳ.
"Đến Hổ Sơn làm thịt Hổ Vương."
Nói xong, Diệp Lâm cất bản đồ, chân đạp phi kiếm hướng nơi xa bay đi.
Sau mấy canh giờ đường, Diệp Lâm dựa theo bản đồ đến được Hổ Sơn.
Lấy bản đồ ra so sánh, mới xác định ngọn núi lớn trước mắt chính là Hổ Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận