Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3168: Con đường vô địch - Diệp Minh chất vấn

Chương 3168: Con đường vô địch - Diệp Minh chất vấn.
Sợi xiềng xích màu vàng kia vừa xuất hiện liền cuốn lấy toàn bộ cây trường thương trong tay Diệp Minh, Diệp Minh biết không nên dây dưa muốn thoát thân thì đã muộn, tốc độ của hắn nhanh, tốc độ của xiềng xích vàng lại càng nhanh hơn. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã bị quấn thành một cái bánh chưng, chỉ để lộ khuôn mặt ở bên ngoài.
"Vì sao? Vì sao? Rõ ràng ngươi đã tiêu hao quá độ, rõ ràng khí tức của ngươi đã giảm sút mạnh, vì sao ngươi vẫn còn tiên lực thi triển bí pháp như vậy?" Diệp Minh liên tục chất vấn, chẳng lẽ tiên lực trong cơ thể Diệp Lâm là vô tận sao? Vừa rồi Diệp Lâm thi triển bí pháp khiến hơn ngàn thiên kiêu bọn họ đều bị ảnh hưởng, lại dùng bí pháp làm trái tim bọn họ nổ tung, nhiễu loạn tiết tấu chiến đấu. Bí pháp đáng sợ như vậy không thể nào không có tiêu hao, mà còn chắc chắn tiêu hao cực lớn. Dù sao có thể lặng lẽ ảnh hưởng hơn ngàn thiên kiêu đỉnh cấp, đây là khái niệm gì? Mà sau khi thi triển bí pháp như vậy, Diệp Lâm lại có thể thi triển thuật pháp quỷ dị này? Lần trước giao chiến hắn cũng có mặt, chính mắt nhìn Diệp Lâm dùng sợi xiềng xích vàng này vây khốn Lục Thương, khiến Lục Thương không thể thoát ra. Vì sao? Vì sao Diệp Lâm có thể liên tiếp sử dụng bí pháp cường đại đến vậy? Chẳng lẽ tiên lực trong cơ thể Diệp Lâm là vô tận? Chẳng lẽ những bí pháp này đều không có đại giới? Hắn không thể hiểu, căn bản không thể hiểu. Thế giới là công bằng, bất cứ bí pháp cường đại nào đều đi kèm với đại giới vô cùng kinh khủng.
"Những chuyện này không phải là thứ ngươi có thể biết."
"Bất quá coi như ngươi đoán đúng một phần, tiên lực của ta đúng là vô tận." Diệp Lâm mỉm cười với Diệp Minh. Sau đó Diệp Lâm dùng sức tay phải, Hư Không Chi Tỏa cũng bắt đầu khóa chặt, nhất thời toàn thân xương cốt Diệp Minh đều phát ra tiếng răng rắc.
"Không... Không thể nào, thế gian sao lại có thuật pháp quỷ dị như vậy?"
"Điều đó không thể, tuyệt đối không thể nào."
"Chết tiệt, chết tiệt mà, cho ta phá, phá đi." Diệp Minh không ngừng kêu thảm thiết, nhưng hắn dù có kêu thảm cũng không thể thay đổi sự thật, khi Hư Không Chi Tỏa càng siết chặt, tiếng kêu của Diệp Minh cũng nhỏ dần, cuối cùng biến thành tiếng thì thầm. Trong mắt Diệp Lâm, huyết nhục Diệp Minh đang nhỏ ra từ kẽ hở Hư Không Chi Tỏa, nhục thân của Diệp Minh lúc này đã hoàn toàn phế bỏ. Mấy hơi sau đó, Diệp Minh đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một đống cặn bã tạo thành từ xương và huyết nhục, khi Hư Không Chi Tỏa biến mất, những cặn bã này bay múa trong gió.
"Ngươi muốn chạy trốn đi đâu?" Nhìn Diệp Minh đang lén lút bỏ chạy, Diệp Lâm chậm rãi nâng tay phải lên búng ngón tay, một đạo kiếm quang hiện lên. Tưởng Diệp Lâm không phát hiện ra mình, Diệp Minh đột nhiên thần sắc ngốc trệ, một đạo kiếm khí xuyên thủng sau gáy hắn, toàn bộ nguyên thần cũng bắt đầu tán loạn, cuối cùng tan biến trong trời đất.
Diệp Lâm không biết đã giết bao nhiêu sinh linh, mỗi lần hoặc là không giết, hoặc là sẽ giết cho triệt để. Sao có thể để nguyên thần của Diệp Minh chạy trốn? Sao hắn có thể phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy? Diệp Minh nói đúng một nửa, Thiên Tâm Quyết cùng Thiên Tâm Kiếm Pháp quả thực tiêu hao rất lớn, nhưng Hư Không Chi Tỏa là thiêu đốt khí vận, không liên quan đến tiêu hao. Diệp Minh này cũng thật thông minh, nếu hắn không có ba đại bí pháp thì thật sự sẽ bị Diệp Minh thành công. Đáng tiếc...
"Giết một Diệp Minh hao phí của ta hơn hai trăm vạn khí vận giá trị, giá trị khí vận này cũng thật không đáng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận