Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 817: Hai cái đậu bỉ

"Nói là cùng đi thăm dò, ngươi chính là muốn lấy ta làm chân chạy đi." Tiểu Hồng liếc mắt nhìn Thái Nguyên, khinh thường nói.
Thấy ý đồ nhỏ mọn của mình bị vạch trần, Thái Nguyên xấu hổ gãi gãi đầu, không có Tiểu Hồng trấn giữ, mình một người thật đúng là không dám vào, hắn vẫn tự biết mình. Từ sau lần rời khỏi Thâm Uyên kia, mỗi đêm, đáy lòng hắn đều có một giọng nói thần bí thúc giục hắn tiến vào Thâm Uyên, giày vò tâm trí hắn đến uể oải. Phảng phất ở đó có thứ gì đó rất quan trọng với hắn.
"Đã vậy thì đi thôi, ta cũng muốn đi xem phía dưới rốt cuộc có cái gì." Tiểu Hồng nói xong, Thái Nguyên liền mỉm cười, thành công rồi, có Tiểu Hồng trấn giữ, ổn thỏa không có sơ hở nào.
Bất quá hai người đều không vội động, Thái Nguyên và Tiểu Hồng mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Mẹ kiếp, ngươi chẳng lẽ còn muốn cưỡi ta đi?" Một lúc sau, Tiểu Hồng nổi giận mắng, ý tứ trong hai mắt thằng nhãi này đã quá rõ ràng, mình giờ đã hóa hình rồi mà thằng nhãi này còn muốn cưỡi mình sao?
"Cũng không phải không thể..." Thái Nguyên chưa kịp nói hết câu, liền bị Tiểu Hồng một cước đá thẳng vào khe nứt không gian trước mắt.
Sau đó Tiểu Hồng chắp tay đi vào khe nứt không gian. Chỉ vài giây đồng hồ, hai người đã vượt qua hơn nửa Đông Châu, đến một nơi thần bí. Trước mắt là một bình nguyên vô tận, mà trong bình nguyên đó là một Thâm Uyên khổng lồ, Thâm Uyên như con mắt ác ma cứ vậy yên lặng tồn tại trên bình nguyên. Trông cực kỳ đáng sợ, khiến người kính sợ đến cực độ.
"Đi thôi, không phải muốn đến sao? Sợ?" Thấy Thái Nguyên đứng trước Thâm Uyên không nhúc nhích, Tiểu Hồng khoanh tay nhíu mày hỏi, tên này giờ sợ rồi?
"Sợ cái khỉ, ta Thái Nguyên cả đời trừ sư tôn, liền không sợ thứ gì, chẳng qua là một Thâm Uyên nho nhỏ mà thôi?" Thái Nguyên giận dữ nói, sau đó trực tiếp nhảy vào Thâm Uyên, Tiểu Hồng theo sát phía sau, thần niệm gắt gao khóa chặt Thái Nguyên, nếu có bất trắc xảy ra, mình cũng có thể lập tức chiếu cố tên ngốc này một chút.
Hai người thả mình tự do rơi xuống, ròng rã thêm mấy phút, hai người mới đặt chân xuống đất. Trên mặt đất, trước mắt là một hang động thật lớn, hai mắt Thái Nguyên mơ màng, từng bước một đi vào trong hang động. Còn Tiểu Hồng thì nhíu mày, xung quanh có một loại âm thanh tăm tối đầu độc tâm thần, ngay cả mình còn bị ảnh hưởng, đừng nói là Thái Nguyên, lúc này Thái Nguyên đã hoàn toàn bị khống chế. Bất quá hắn không lập tức ra tay, mà yên lặng đi theo sau Thái Nguyên.
Chờ đến khi vào sâu trong hang, trong hang động là một vùng thiên địa cực kỳ rộng lớn, không ngờ dưới lòng đất sâu như vậy còn có không gian rộng lớn như thế. Ở giữa không gian, một con cự thú nửa thân chôn dưới đất, toàn thân bị xiềng xích đen sì quấn quanh, không thể nhúc nhích. Trên cái đầu khổng lồ mọc hai cái sừng, mặt mũi dữ tợn đến cực điểm, hai cánh tay vạm vỡ thả trên mặt đất, trông như bị phong ấn ở đây.
Ngay sau đó, mắt cự thú chậm rãi mở ra, gắt gao nhìn chằm chằm Thái Nguyên đang đi về phía nó.
"Người hữu duyên, cuối cùng ngươi cũng đến, mau lại đây, mau lại đây." Âm thanh của cự thú rất lớn, làm mặt đất cũng rung chuyển, trong mắt tràn đầy khát vọng.
"Tỉnh lại." Thấy thế, Tiểu Hồng hét lớn một tiếng, giây sau, Thái Nguyên hoảng hốt, hai mắt mê man nhìn xung quanh.
"Cái... đây là đâu? Ngươi là ai?" Thái Nguyên trước tiên ngó nhìn xung quanh, sau khi thấy con cự thú trước mắt, đột nhiên giật mình kêu lên, cả người vội vàng lùi về sau, ngón trỏ tay phải chỉ vào cự thú đầy vẻ sợ hãi.
Thực sự là bề ngoài của con cự thú quá dọa người, người thường đến đây e là đều sẽ bị hù chết ngay tức khắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận