Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2602: Con đường vô địch - đều ra sát chiêu

Chương 2602: Con đường vô địch - đều tung sát chiêu Vẻ ngoài thì không quan tâm, thực chất, đã lén lút bắt đầu nín nhịn chiêu mạnh."Ta chính là trời sinh kiếm thể, Tiên thiên Kiếm Thể, một lời nói ra, vạn kiếm thần phục." Kiếm Vô Song hiên ngang đứng giữa không trung, quanh thân không hề có vài đạo kiếm khí bộc phát. Đôi mắt vô cùng lạnh nhạt, không chút biểu lộ, giống như một tảng đá băng giá."Kiếm lên." Kiếm Vô Song nhẹ nhàng phun ra hai chữ, trong khoảnh khắc, thiên địa biến sắc, bốn phía trên mặt đất bắt đầu cuộn lên kiếm khí ngút trời, vô số đạo kiếm khí bao quanh hắn. Vô vàn kiếm khí dày đặc tạo thành một cơn bão kiếm khí khổng lồ, càn quét tứ phía.
"Chém." Vô số cơn bão kiếm khí lập tức lao về phía Diệp Lâm, cơn bão kiếm khí nồng đậm này đủ sức nghiền nát bất kỳ tu sĩ Chân Tiên nào thành tro bụi trong nháy mắt."Thời gian dừng lại." Diệp Lâm nhìn cơn bão kiếm khí trước mắt mà sắc mặt không hề gợn sóng, chỉ là thản nhiên đưa ngón tay khẽ chỉ. Trong thoáng chốc, một đạo gợn sóng mà mắt thường không thể thấy được hướng phía trước không ngừng lan tỏa, nơi nó đi qua, kiếm khí nhộn nhịp bị dừng lại giữa không trung. "Lực lượng thời gian? Thú vị." Kiếm Vô Song nhìn cơn bão kiếm khí của mình bất động, treo lơ lửng ở vị trí trung tâm nhất, hai mắt thoáng hiện một tia dao động như con người. "Vẫn Thánh quyền." Trong mắt Kiếm Vô Song, Diệp Lâm chớp mắt biến mất không thấy tăm hơi, đợi đến khi xuất hiện lần nữa, đã ở trước mắt hắn. Cảm nhận được tiên lực cuồn cuộn mạnh mẽ sục sôi trên người Diệp Lâm, Kiếm Vô Song lùi nhanh thân hình, nhưng tốc độ của hắn nhanh mấy đi chăng nữa làm sao nhanh bằng Diệp Lâm? Chỉ thấy quyền của Diệp Lâm không chút do dự đánh vào ngực Kiếm Vô Song, khiến cả thân hình hắn bị đánh mạnh vào mặt đất. Cơn bão kiếm khí phía sau cũng mất đi khống chế, trực tiếp làm long trời lở đất quảng trường."Thú vị." Kiếm Vô Song lau đi vết máu nơi khóe miệng, cười nhìn Diệp Lâm."Dùng kiếm này, cắt đứt đạo của ngươi." Kiếm Vô Song hai ngón tay đồng thời làm kiếm chỉ đặt ở trước mắt, chỉ thấy không gian trước mắt kịch liệt dao động, và trong không gian đang dao động kịch liệt ấy, một thanh tiểu kiếm màu máu chậm rãi ngưng tụ. Tiểu kiếm màu máu càng ngưng tụ lại càng thêm chắc chắn, từ nó phát ra những luồng khí tức đáng sợ khó có thể miêu tả bằng lời. Cảm nhận được khí tức truyền đến từ tiểu kiếm màu máu kia, sắc mặt Diệp Lâm dần dần trở nên ngưng trọng. Kiện này, trốn không thoát. Gần như là trong nháy mắt, sáu chữ này xuất hiện trong đầu hắn, cùng với cảm giác vô thức cho thấy rằng kiếm này không có chỗ trốn."Kiếm này, hồi ức." Diệp Lâm cũng nheo mắt lại, kiếm này của Kiếm Vô Song là hướng tới giết mình mà đến, nếu là người bình thường gặp phải thanh tiểu kiếm màu máu này, hẳn là chắc chắn phải chết không nghi ngờ. Nếu đã tung ra sát chiêu, vậy mình cũng không cần phải che giấu nữa. Diệp Lâm vừa dứt lời, không khí đầu ngón tay lưu động, từng đạo lực vô hình chuyển động ở đầu ngón tay. Một thanh tiểu kiếm trong suốt mà chỉ có mình hắn có thể thấy được ngưng tụ ở đầu ngón tay. "Đi.""Đi." Gần như trong nháy mắt, hai người gần như đồng thời cong ngón tay búng ra, ngay lập tức, hai thanh tiểu kiếm tách ra, hướng về phía đối phương bay đi. Chỉ trong chớp mắt, thanh tiểu kiếm màu máu đã xuyên thủng lồng ngực Diệp Lâm, từng giọt máu tươi màu vàng nhỏ xuống, Diệp Lâm không dám tin nhìn ngực mình. Dù đã chuẩn bị sẵn, nhưng không hề hay biết thanh tiểu kiếm màu máu xuyên thủng ngực mình từ khi nào. Mà Kiếm Vô Song đối diện cũng như thế, tiểu kiếm thần thông của Diệp Lâm, hắn còn chưa nhìn rõ ràng đã trúng chiêu. Lúc này, Kiếm Vô Song đang nhắm mắt, thân thể yên tĩnh lơ lửng giữa không trung, không hề nhúc nhích. Diệp Lâm muốn thừa dịp lúc này xuất thủ, nhưng hắn không làm được, tiên lực trong cơ thể rối loạn, thậm chí còn có một đạo kiếm khí cực kỳ cường hoành không ngừng phá hủy kinh mạch và lục phủ ngũ tạng của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận