Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3386: Con đường vô địch - đời này quên không được

"Ánh mắt đó cả đời này ta cũng không quên được, tuyệt đối không thể quên được, mỗi khi đêm xuống nghĩ lại ta, trái tim trong khoảnh khắc ấy cứ như bị kim đâm vào vậy, đau nhói vô cùng." "Không lâu sau đó ta nhận được tin tức, nàng đã chết ở Âm Dương Thánh Địa, nàng tự sát. Sau khi nàng qua đời, ta nhận được một phong thư, phía Âm Dương Thánh Địa nói rằng nàng trước khi chết đã viết cho ta một bức di thư." "Đọc xong di thư đó, ta đã khóc nức nở một trận, là ta vô dụng hại nàng." "Từ đó về sau, ta điên cuồng tìm kiếm những kỳ trân dị bảo, chỉ để tìm ra nguyên nhân ta không thể tu luyện. Ta muốn tu luyện, ta muốn chứng minh bản thân, ta muốn báo thù cho nàng, ta muốn đích thân chém cái tên âm dương thánh tử kia." "Không phụ lòng người, cuối cùng ta đã tìm ra căn nguyên của vấn đề, ta vùi đầu vào tu luyện, ròng rã năm vạn năm, khoảng cách chuyện đó đã năm vạn năm trôi qua." "Thế nhưng đến tận bây giờ ta vẫn không thể nào quên được, đó cũng chính là lý do vì sao ta muốn thanh toán với Âm Dương Thánh Địa." "Vì nàng, ta muốn diệt toàn bộ Âm Dương Thánh Địa, ta muốn để toàn bộ Âm Dương Thánh Địa phải chôn cùng nàng." Nói đến đây, khuôn mặt Vương Thiên tràn ngập vẻ lạnh lẽo và sát ý, Diệp Lâm và Lý Tiêu Dao đều im lặng. Thật là một cảm giác quen thuộc... Đang suy tư thì ba người đã nhìn thấy từng tòa cung điện to lớn sừng sững trên dãy núi, xung quanh mây mù trắng xóa bao phủ, trông giống như một chốn tiên cảnh giữa nhân gian. "Ba ngày sau chính là cuộc thi đấu của Vương gia, ta cũng vừa từ Thiên Đô vực bên ngoài trở về, vừa khéo lại gặp được các ngươi." Vương Thiên dẫn theo Diệp Lâm và Lý Tiêu Dao tiến vào bên trong Vương gia này. Ba người đi trên một đoạn thềm đá xanh, xung quanh bóng người qua lại, ai nấy đều mang vẻ mặt lo lắng. "Nhanh lên, nhanh lên, ba ngày sau cuộc thi đấu là quan trọng nhất, tất cả phải nhanh tay nhanh chân lên, đến lúc đó các vị công tử tiểu thư đều sẽ đến tham dự, mọi người phải giữ vững tinh thần cho ta." "Đúng đúng đúng, chỗ trang trí kia không thể dùng màu xanh, còn chỗ kia thì phải dọn dẹp sạch sẽ cho ta." "Trận pháp của lôi đài đều phải làm thật chắc chắn cho ta, nhỡ đến lúc lôi đài có vấn đề thì không một ai có thể trốn thoát, thậm chí đến ta cũng bị liên lụy." Bên trong một quảng trường lớn, khắp nơi đều có bóng người, bọn họ bận rộn chạy tới chạy lui, ở vị trí trung tâm nhất có một lão giả đang đứng, lão giả chống gậy, liên tục phân phó mọi người. Nhìn thấy lão giả, Vương Thiên bước nhanh mấy bước đi đến trước mặt ông. "Vương gia gia." Nghe thấy âm thanh, lão giả bừng tỉnh nhìn Vương Thiên trước mặt. "Là... Ngươi là Vương thiếu gia?" Vương Từ nhìn thấy Vương Thiên trước mặt thì toàn thân kích động run rẩy, còn Vương Thiên thì ôm chặt lấy Vương Từ. "Đúng, vương gia gia, ta chính là Vương Thiên, ta đã trở về." "Tốt, tốt, tốt, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Vương Từ ôm chặt lấy Vương Thiên, nước mắt nóng hổi. Một lát sau, Vương Từ nhìn về phía Diệp Lâm và Lý Tiêu Dao, rồi quay đầu nhìn Vương Thiên. "Vương gia gia, hai vị này là bạn tốt của ta, lần này ta trở về mục đích là tham gia thi đấu, tranh đoạt vị trí tộc trưởng." Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Vương Từ, Vương Thiên mở miệng giải thích. "Tranh đoạt vị trí tộc trưởng? Lẽ nào Vương thiếu gia ngài..." "Đúng, vương gia gia, ta đã khôi phục, lần này vị trí tộc trưởng ta nhất định phải có được." Vương Thiên trịnh trọng gật đầu, vung một nắm đấm. "Tốt, tốt, tốt." Vương Từ xoa đầu Vương Thiên, liền nói ba tiếng tốt. "Đã là thiếu gia trở về, cũng nên đi gặp lão gia, từ khi ngươi bỏ nhà trốn đi, lão gia ngày đêm mong nhớ ngươi, bây giờ nên về đi thăm một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận