Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 1696: Côn Luân bí cảnh 56

"Là ai? Đi ra." Diệp Lâm đứng ở chỗ sâu trong hành lang, hai mắt nhìn xung quanh các hành lang tối đen như mực, hừ lạnh nói.
"Ta không biết, ngươi vì sao lại đi cùng quỷ dị? Chẳng lẽ dưới sức mạnh của gương đồng ngươi không phát hiện bọn chúng không thích hợp sao?" Lúc này, một bóng dáng quen thuộc đi về phía Diệp Lâm, chỉ thấy Liễu Bạch cau mày từng bước tiến đến.
Còn Diệp Lâm thì nhíu mày, vừa rồi mình mới tách ra với Liễu Bạch, mà Liễu Bạch trước mắt lại là chuyện gì?
"Ngươi là ai?" Diệp Lâm không ngừng lùi lại, trong lòng vô cùng cảnh giác, nhiều lần dò xét đã khiến hắn không thể tin bất cứ ai, kết quả hai mặt gương chiếu ra vừa vặn ngược lại.
Cho nên điều này cũng đồng nghĩa với việc, những gì mình nhìn thấy nghe thấy đều có thể là giả dối, không phải thật.
Vậy thì Liễu Bạch trước mắt cũng có thể là giả dối.
"Ta là ai? Sao? Mới tách ra nửa canh giờ đã không nhận ra ta? Ta không ngờ quỷ dị bất tường lại thẩm thấu nghiêm trọng như vậy, đến ngươi cũng bị che mắt sao?"
Liễu Bạch đứng trước mặt Diệp Lâm, đến khi cách Diệp Lâm năm mét thì dừng lại, không muốn đến gần Diệp Lâm thêm bước nào, hắn biết hiện tại Diệp Lâm đang cảnh giác.
"Ta và ngươi phân biệt nửa canh giờ? Lấy đâu ra chuyện đó?" Diệp Lâm cau mày, khí tức quanh người dần trở nên hỗn loạn, mình vừa mới tiến vào đại mộ Thái Ất Huyền Tiên này, vậy thì nửa canh giờ trước mình lại là gì?
"À, chúng ta cùng Thiên Khải hẹn ước trăm năm đến giúp hắn thăm dò di tích Thái Ất Huyền Tiên này, trên đường đi đến đây thì Thiên Khải phát hiện di tích Thái Ất Huyền Tiên đã có người đến trước, lập tức nổi giận đùng đùng bước vào trong đó."
"Ba món chí bảo, hai chúng ta mỗi người một món, nên việc này không thể không quản, ngươi và ta cùng bước vào trong đó, nửa canh giờ trước, hình như ngươi phát hiện điều gì đó nên đã rời đi, vậy nên, bây giờ mới qua nửa canh giờ ngươi đã không quen biết ta?"
Nghe Liễu Bạch giải thích, Diệp Lâm hoàn toàn hỗn loạn, chẳng phải việc này vừa mới xảy ra sao? Vì sao lại là nửa canh giờ?
Vậy nửa canh giờ này đã đi đâu?
"Đi thôi, bên kia xảy ra chiến đấu, Thiên Khải dường như đang giao đấu với người khác, chúng ta mau đến xem, uổng công ngươi là người cứu rỗi, dù có gương đồng cũng không thể phân biệt quỷ dị bất tường."
"Vừa rồi người ở cạnh ngươi chính là quỷ dị bất tường biến thành, ngươi có biết không? Thân phận của ngươi sớm đã bị hắn phát hiện, nếu không có ta dẫn ngươi tới, có lẽ hắn đã ra tay với ngươi rồi."
Liễu Bạch vừa giải thích với Diệp Lâm vừa thần tốc đi về phía trước, còn Diệp Lâm nhìn bóng lưng Liễu Bạch, dùng sức mạnh của gương đồng kiểm tra, nhưng thân thể Liễu Bạch không hề có biến hóa gì.
Diệp Lâm lại lấy ra tấm gương đạo nhân kia đưa cho mình chiếu vào, lập tức, trong gương Liễu Bạch chính là một đống thịt nhão, còn mình bây giờ lại bị một đống thịt nhão dắt theo chạy.
Giờ khắc này, Diệp Lâm trầm mặc, hoàn toàn trầm mặc.
Khắp nơi tràn ngập quỷ dị, mình giống như đang ở trong một màn sương mù, chỗ sâu trong sương mù có một bàn tay lớn đang nắm giữ tất cả mọi thứ.
Chính đang thao túng tất cả, còn mình chỉ là con rối dưới bàn tay lớn kia, mặc sức điều khiển.
Nhưng ngay lúc Diệp Lâm đi theo Liễu Bạch sắp đến khu vực trung tâm nhất, khóe mắt Diệp Lâm liếc thấy lại có một cái bóng trắng thoáng qua.
Lần này, Diệp Lâm hoàn toàn không để ý đến bóng lưng Liễu Bạch trước mắt, hướng thẳng đến bóng dáng màu trắng vừa thoáng qua kia đuổi theo.
Trên đường đi không biết bao xa, Diệp Lâm dừng bước lại, còn bên cạnh, bóng dáng Liễu Bạch từ từ bước ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận