Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2382: Trên trời rơi xuống tiên mưa rơi phàm trần

Chương 2382: Trên trời rơi xuống mưa tiên rơi phàm trần.
Diệp Lâm thu lực, sắc mặt hiện lên một tia uể oải, lập tức đến tới trên mặt đất.
"Đi thôi."
Diệp Lâm nói xong, mấy người lần thứ hai rời đi nơi này.
Vài cái xoay người ở giữa, mấy người đã đi tới khu vực an toàn.
"Các ngươi vì cái gì lại trở về?"
Ngưu Hám Sơn nhìn Diệp Lâm và hai người kia nói, hắn không hiểu, càng đoán không ra Diệp Lâm.
Người đều là có tư tâm, nếu đổi lại là hắn, hắn có lẽ không làm được như Diệp Lâm quả quyết vậy.
"Ta không thích thiếu người đồ vật, ngươi cho ta tàn quyển, ta cứu ngươi một mạng, hai ta cũng coi như hòa nhau."
Diệp Lâm nhíu mày nói, sau đó phí sức ẩn tàng khí tức của bản thân, vừa rồi xuất thủ xong, hắn cảm giác phương thiên địa này đối với mình áp chế càng thêm mãnh liệt.
"Tận lực không muốn toàn lực xuất thủ, nếu không áp chế sẽ càng ngày càng mạnh, mãi đến trở thành người như chúng ta."
Nhìn Diệp Lâm đầy mặt khó chịu, sắc mặt lại mang một tia suy yếu, Ngọc Như Ý quan tâm nói.
Nói cho cùng, Diệp Lâm vẫn vì cứu bọn họ mà biến thành bộ dạng như thế, nàng cũng rất đau lòng.
"Đa tạ."
Từ nãy đến giờ không nói gì, Ngọc Mân Côi mặt xụ xuống lúc này hiếm thấy mở miệng, nói xong nàng quay đầu nhìn về nơi xa.
"Đi thôi, thời gian không còn kịp rồi, chúng ta phải nhanh một chút chạy tới Thiên Dung thành."
Ngọc Mân Côi nói xong, liền nhấc chân hướng về phía trước thần tốc xông tới, ngay cả một chút thời gian nghỉ ngơi cũng không để lại cho mọi người.
"Đi, ta tán thành ngươi."
Ngưu Hám Sơn cười ha ha một tiếng vỗ vai Diệp Lâm, lập tức xách theo hai cái đại đao đi theo sau Ngọc Mân Côi, rất rõ ràng, Ngọc Mân Côi là đại tỷ của hai người.
"Đi thôi, đuổi theo bọn họ."
Diệp Lâm hướng bên cạnh Thẩm Quân Tuyết liếc mắt, lập tức kéo lấy thân thể uể oải đi theo sau ba người.
Mấy người tốc độ rất nhanh, cho dù thực lực bị áp chế nhưng tốc độ cũng không chậm.
Trên đường đi mọi người lẫn nhau đều không hề trò chuyện, chỉ cắm đầu đi đường.
Cứ như vậy, mọi người ròng rã chạy một ngày một đêm.
Trong đó, Ngưu Hám Sơn đã gần như không mở được mắt, lúc trước trải qua một trận đại chiến, thân thể bộc phát một lần, tiếp nhận áp lực rất lớn, lại suýt chút nữa mở ra cực điểm thăng hoa, thân thể của hắn sớm đã tới cực hạn.
Lúc này bề mặt thân thể của hắn đã xuất hiện những vết nứt, bên trong vết nứt tản ra ánh hào quang chói sáng.
Hai tay nắm lấy trường đao của hắn đều đang run nhè nhẹ, giờ phút này, tinh thần và nhục thân đã đến cực hạn.
Phảng phất sau một khắc liền muốn sụp đổ.
Tí tách, tí tách, tí tách.
Đúng lúc này, từng giọt nước mưa rơi trên mặt đất, Ngọc Mân Côi đang đi phía trước lập tức dừng bước.
"Chết tiệt, trời mưa."
Ngọc Mân Côi thấp giọng thầm mắng, còn phía sau nàng, Ngọc Như Ý thì thần tốc chặt đứt ba cây đại thụ xung quanh, lập tức đắp lên đầu mấy người.
"Tuyệt đối không được để nước mưa này dính vào người, một khi bị nước mưa nhiễm vào, thực lực bản thân sẽ toàn bộ bị áp chế, trở thành một phàm nhân từ đầu đến đuôi."
Ngọc Như Ý rất chu đáo giải thích cho Diệp Lâm cùng Thẩm Quân Tuyết.
Nghe vậy Diệp Lâm biến sắc, dính nước mưa thì tu vi toàn bộ bị áp chế?
Cái Thủy Nguyệt Động thiên này thật là quỷ dị a.
"Ngưu đại ca, ngươi sao thế? Ngưu đại ca?"
Đột nhiên, Ngưu Hám Sơn bên cạnh ngã trên mặt đất, đại đao trong tay cũng đột nhiên rơi xuống, cả người nằm trên mặt đất với vẻ mặt hư nhược, toàn thân không ngừng run rẩy.
Sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, trắng bệch không chút máu.
Một màn này càng khiến Ngọc Như Ý như lửa đốt trong lòng, mấy ngàn vạn năm ở chung, ba người bọn họ đã coi nhau như người nhà.
Lúc này nhìn thấy Ngưu Hám Sơn như vậy trong lòng nàng tự nhiên vô cùng gấp gáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận