Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3379: Con đường vô địch - không có cách, hắn cho quá nhiều

"Chương 3379: Con đường vô địch - Không có cách, hắn cho nhiều quá"
"Nghiêm đạo hữu đừng nóng vội, chuyện này ta chắc chắn sẽ không để đạo hữu giúp không công, không biết vật này có thể khiến đạo hữu ra tay một lần được không." Dương Thiên tay cầm một khối đá đen trắng lẫn lộn, vừa cười vừa nói.
Khi nhìn thấy hòn đá màu đen kia, sắc mặt Nghiêm Vu liền thay đổi, hắn khoát tay, hai tu sĩ Chân Tiên đứng sau lưng Dương Thiên cung kính hành lễ rồi quay người lui xuống.
"Dương Thiên đạo hữu, không phải ta không giúp, ngươi cũng biết ta lo lắng điều gì mà, đều là người thông minh lời nói không cần phải nói quá rõ ràng." Nghiêm Vu thở dài một tiếng, lại lần nữa ngồi vào chỗ, nhưng một đôi mắt lại vô tình hay cố ý nhìn vào vật trong tay Dương Thiên.
Nhận thấy động tác nhỏ của Nghiêm Vu, khóe miệng Dương Thiên khẽ nhếch lên.
"Ta tự nhiên biết đạo hữu lo lắng, nhưng đạo hữu ngươi nếu nghĩ vậy thì người chết đèn tắt, chỉ cần hắn chết ngươi chẳng còn nỗi lo nào nữa?"
"Đạo hữu chỉ cần giúp ta tìm được hắn, đến lúc đó tự nhiên có ta ra tay đối phó, ta đã phô trương tìm hắn như vậy, tự nhiên là có cách của mình, đến lúc đó căn bản không liên lụy đến đạo hữu."
"Không biết đạo hữu có bằng lòng giúp ta chuyện nhỏ này không? Nếu đạo hữu giúp, vật này ta hai tay dâng lên." Dương Thiên vừa cân nhắc hòn đá trong tay vừa nói nhỏ, còn Nghiêm Vu thì đang không ngừng giãy giụa.
Từ đó có thể thấy được vật trong tay Dương Thiên có sức hấp dẫn lớn đến nhường nào đối với hắn.
"Dương Thiên đạo hữu, ngươi trở về đi, Âm Dương Thánh Địa này không phải của một mình bản tọa, bản tọa sẽ không vì một chút tham lam của bản thân mà kéo cả Âm Dương Thánh Địa vào biển lửa."
Giãy giụa một lát, Nghiêm Vu cuối cùng cũng lên tiếng, Dương Thiên nghe vậy nhíu mày với Nghiêm Vu. Định lực của người này vậy mà mạnh mẽ như thế, hóa ra là mình đã khinh thường hắn.
"Một viên không đủ, vậy thì hai viên." Dương Thiên lại lấy ra một viên đá giống y như vậy, giờ phút này sắc mặt Nghiêm Vu triệt để thay đổi.
Đồ vật trân quý như thế mà Dương Thiên lại có đến hai viên, cái này...
"Đạo hữu, không phải ta không giúp, mà là..."
"Vậy thì ba viên."
Nhìn hòn đá lại một lần nữa xuất hiện trong tay Dương Thiên, Nghiêm Vu không thể giữ được bình tĩnh nữa, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào vật trong tay Dương Thiên.
"Đạo hữu, bốn viên, đây là giới hạn của ta."
Dương Thiên thấy Nghiêm Vu đã động tâm, cuối cùng vẫn khẽ cắn môi lấy ra bốn viên đồ vật giống y hệt đặt trước mặt Nghiêm Vu.
"Đạo hữu quả thực là thủ bút lớn, hẳn là người này đối với đạo hữu mà nói rất quan trọng a?" Nghiêm Vu khàn khàn lên tiếng, ánh mắt không hề rời khỏi đồ vật trong tay Dương Thiên.
"Đạo hữu nói đúng, người này là người thân bạn bè huynh đệ bằng hữu mà ta cực kỳ quý trọng, tự nhiên đối với ta vô cùng quan trọng." Dương Thiên lộ ra một tia sát ý, thản nhiên nói, đều là hồ ly ngàn năm, Nghiêm Vu cũng không tính toán quá nhiều, nhìn Dương Thiên thật sâu rồi Nghiêm Vu tiếp nhận đồ vật trong tay Dương Thiên.
"Đạo hữu có thể yên tâm chờ ở chỗ này, ta sẽ thông báo xuống dưới, dồn toàn bộ lực lượng của Âm Dương Thánh Địa để tìm kiếm tung tích người này."
"Bất quá đạo hữu, ta chỉ có thể cam đoan trong Thiên Đô vực này thôi, còn ngoài Thiên Đô vực thì Âm Dương Thánh Địa của ta có hơi kém mấy phần." Nghiêm Vu vừa thu hồi vật vừa lên tiếng nhắc nhở.
Còn Dương Thiên thì căn bản không quan tâm, tùy ý khoát tay nói: "Được, đạo hữu cứ toàn lực là được, nếu không tìm được thì vật này xem như ta tặng cho đạo hữu."
Nghe Dương Thiên nói vậy, hai mắt Nghiêm Vu hiện lên một tia ba động khác thường, lời Dương Thiên vừa nói chẳng khác nào có rất nhiều khoảng trống để bản thân mình có thể thao tác.
"Người đâu, đưa Dương Thiên đạo hữu đến sườn núi." Nghiêm Vu khoát tay nói lớn.
"Dương Thiên đạo hữu, sườn núi là nơi xa hoa nhất của Âm Dương Thánh Địa, ngươi cứ ở đó nghỉ ngơi một lát, những chuyện còn lại giao cho bản thánh chủ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận