Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2731: Con đường vô địch - cấm kỵ thiên kiêu, Manh Manh

Chương 2731: Con đường vô địch - cấm kỵ thiên kiêu, Manh Manh
"Nhân tộc bên kia đưa danh sách đến chưa?"
Vừa mở cửa, Diệp Lâm đã thấy Trần Trường Phong đi đến đối diện.
Mà Trần Trường Phong cũng lấy từ trong ngực ra một phần danh sách đưa cho Diệp Lâm.
"Đây là danh sách nhân tộc."
Trần Trường Phong nói xong, Diệp Lâm còn phát hiện sau lưng Trần Trường Phong còn có một nữ tử dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đi theo.
Khuôn mặt tròn trịa, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn qua thật vô hại, hơn nữa nhìn không có chút lực uy hiếp nào.
Thậm chí còn có chút đáng yêu.
"Đây là..."
Nhìn nữ tử sau lưng Trần Trường Phong, Diệp Lâm ném cho Trần Trường Phong ánh mắt nghi vấn.
"Đây là cấm kỵ thiên kiêu của Hồ tộc ta, các trưởng lão nghe công tử muốn cho Hồ tộc ta một suất, trong đêm đã mở hội, cuối cùng quyết định đưa cấm kỵ thiên kiêu của Hồ tộc ta đi."
"Vị này, chính là người có thiên phú tốt nhất trong ngàn vạn năm của Hồ tộc ta, còn là người mang huyết mạch Thiên Hồ."
Trần Trường Phong nhỏ giọng giải thích với Diệp Lâm, lúc nhìn về phía nữ tử kia thì càng mang theo một tia kiêng kị.
Rõ ràng, Trần Trường Phong vô cùng kiêng kị và sợ hãi nữ tử nhìn bề ngoài vô hại trước mắt này.
"Công tử ngươi tốt, ta tên Trần Manh, ngươi cũng có thể gọi ta Manh Manh."
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Diệp Lâm, Manh Manh liền vỗ bộ ngực giới thiệu mình.
Nghe chất giọng trẻ con đó, Diệp Lâm càng nhìn về phía Trần Trường Phong.
Ánh mắt kia như muốn nói ngươi lừa ta đấy à?
Chỉ có thế này? Nhìn thì giống vị thành niên, hắn thực sự không thể liên hệ Manh Manh trước mắt với bốn chữ cấm kỵ thiên kiêu.
Mà khi cảm nhận được ánh mắt thăm dò của Diệp Lâm, Trần Trường Phong cũng đành bất đắc dĩ nhún vai, hết cách, người nhà mình bên ngoài thực sự quá mê hoặc người khác.
Cuối cùng, Diệp Lâm ngược lại không truy cứu nữa.
Hồ tộc đối với mình trung thành, mình cho Hồ tộc một suất cũng không có gì, đây đều là do Hồ tộc tự lựa chọn.
Nếu Hồ tộc dùng cái này để lừa mình, thì thiệt thòi không phải là mình, mà là bọn họ.
Sau đó Diệp Lâm cầm lấy danh sách xem lướt qua, ừm, toàn bộ không quen, nhưng chỉ cần là nhân tộc đưa tới thì cứ xem trước đã.
"Bọn họ đến rồi sao?"
Diệp Lâm quay sang hỏi Trần Trường Phong.
"Đến rồi, đều an bài ở lầu các, ta dẫn công tử đến ngay."
Trần Trường Phong lập tức trả lời, trước mặt Diệp Lâm, Trần Trường Phong giống như một người chạy việc, nhưng Trần Trường Phong đối với tất cả điều này có thể nói là cực kỳ hài lòng.
Mặc dù hắn là con trai tộc trưởng Hồ tộc, nhưng thiên phú cũng chỉ có vậy, ở Hồ tộc cũng được coi là một thiên kiêu, nhưng đặt ở chỗ này thì còn chưa đủ tầm.
Bản thân ở Hồ tộc nhiều nhất chỉ có thể hoành hành bá đạo trong tộc nhà, nhưng ra khỏi tộc đàn thì chẳng là cái rắm gì cả.
Nhưng hiện tại, đi theo Diệp Lâm, hắn cũng được thấy một vài phong cảnh mà trước đây mình chưa từng thấy, đối với điều này, hắn có thể nói là vô cùng hài lòng.
Đối với phân phó của Diệp Lâm đều là dốc sức làm việc, không hề có ý kiến gì.
Diệp Lâm gật đầu đi theo sau Trần Trường Phong, còn Manh Manh thì nhìn theo bóng lưng Diệp Lâm sờ hai má mình.
Người này hình như... không để ý mình lắm, Manh Manh đây là... bị xem nhẹ sao?
Hừ, Manh Manh sẽ không bị xem nhẹ đâu.
Mà lúc này, trong đại điện Hồ tộc, một đám người Hồ tộc dài đuôi nhốn nháo đứng trong đại điện, ở phía trước nhất, là một bà lão chống quải trượng.
Bà lão điềm nhiên đứng tại chỗ, mà đám trưởng lão Hồ tộc phía trước thì mặt mày sốt ruột, mỗi người dùng ánh mắt giao lưu với nhau.
Trong chốc lát, đại điện tuy rất yên tĩnh, nhưng thực tế đã sớm cãi nhau ầm ĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận