Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 99: Phù Văn Chi Huy

Nhân Vương lúc này mặc một bộ áo giáp toàn thân màu vàng, đường cong nội liễm, trong cương có nhu, trước ngực khắc một đầu uy thú vô cùng uy nghiêm, uy phong lầm lẫm, so với ao giáp cánh của Tô Hạo, thì phong phạm vương giả được phát huy đến tận cùng.
Trong tay Nhân Vương cầm một thanh đao thật dài, vẻ mặt bình tĩnh ngẩng đầu, hai mắt híp lại, tập trung nhìn vào điểm đen trên bầu trời.
Hắn không rõ điểm đen kia là gì, nhưng vô luận là thứ gì, dám can đảm chạy đến đây, hắn đều có thể đánh tan.
Cho dù hắn đã già đến nỗi không chịu nổi, cho dù hắn gần đất xa trời, nhưng vẫn tự tin như cũ, trong cuộc đời hắn, mỗi lần chiến đấu đều phải tự tin tuyệt đối.
Không chỉ có hắn tràn đầy tin tưởng, mà những người xung quanh, cũng tràn đầy tin tưởng với lão nhân này.
Nhân Vương, vĩnh viễn bất bại.
Rất nhanh, nương theo thanh âm ong ong, chấm đen kia càng ngày càng tới gần, tất cả mọi người đều thấy rõ bộ dạng.
Không, đây không phải là chấm đen, mà là một người mặc áo giáp ngân quang lóng lánh, trên lưng mọc ra hai đôi cánh mỏng, đầu nhọn như hình tam giác, dùng tốc độ cực nhanh phá không bay đến.
Trên lưng người mặc áo giáp này còn mang một cái nồi không lồ?
Dưới thân thì kéo theo vô số quả bóng nhỏ.
Nhìn qua thập phần quá dị.
Nhưng trong lòng tất cả mọi người đều toát ra một câu: "Bộ giáp này trong thật soái."
Ngay sau đó trên đầu bọn họ hiện đầu dấu chấm hỏi: "Cũng không thấy đôi cánh kia vỗ, làm sao có thể giống như chim tự do bay lượn trên trời?"
"Hưu... Oanh !"
Người mặc áo giáp xẹt qua chủ thành, hấp dẫn vô số ánh mắt nhìn theo.
Người mặc giáp này đúng là Tô Hạo.
Cái nồi hắn cõng sau lưng là quả boom "Tám Trăm Bạo", để phòng ngừa vạn nhất, hắn còn kéo theo vô số quả boom nhỏ đi theo, coi như lễ vật hôm nay hắn mang đến cho mọi người.
Phần lễ vật này, tuy rằng không phải ai nấy cũng thích, nhưng ít nhất cũng không có người từ chối.
Tô Hạo đang bay ở độ cao bảy tám trăm mét, ở phía trên thành bay lung tung, quan sát thành thị to lớn này.
Ở thế giới này, đây chính là thành thị lớn nhất của Nhân tộc, chủ thành Hòa An.
Tô Hạo rất nhanh liền tập trung vào vị trí trung tâm của thành Vương Cung!
Thay đổi phương hướng, hướng Vương Cung bay tới, sau đó phòng lên cao, càng ngày càng cao, cho đến khi biến thành một chấm nhỏ.
Ở trên bầu trời, Tô Hạo gỡ ra một quả boom nhỏ, hai tay cầm lấy.
Hít sâu một hơi, hắn chậm rãi rót huyết khí vào quả cầu.
Quả cầu rất nhanh hiện lên ánh sáng nhàn nhạt, càng ngày càng đậm, cho đến lúc nhìn không ra bộ dạng của quả cầu, đến cả người Tô Hạo cũng bị ánh sáng bao phủ.
Tựa như mặt trời thứ hai trên bầu trời.
Tô Hạo đình chỉ bay lên, sau đó bắt đầu rơi xuống phía dưới, càng lúc càng nhanh.
Quả cầu trong tay dường như đã thăng hoa, biến thành một đạo bạch quang chói mắt, không hề có bất kỳ hình thể, dưới lực đẩy của Tô Hạo, thẳng tắp rơi xuống phía dưới.
Như mặt trời rơi rụng.
Tô Hạo đem quả boom này, gọi là "Phù Văn Chi Huy."
Tất cả mọi người ở trên mặt đất nhìn xem "Mặt Trời" rơi xuống, ai nấy đều thất kinh, nhao nhao sợ hãi chạy trốn ra khỏi phạm vi Vương Cung, chén lấy ra phía ngoài thành.
Còn kịp nữa sao?
Thu vệ ở trong vương cung, ngửa đầu nheo mắt lại, vẻ mặt khó coi nhìn quang huy rơi xuống, đây là cái gì? Phòng ngự ra sao?
Trong lòng tất cả mọi người hiện lên ý niệm: Chết chắc rồi!
Lúc này có người hoài nghi nói: "Phía trên có phải Đại Sư Áo Giáp Bạc không?"
Lập tức có người phụ họa: "Tuyệt đối là hắn! Trừ hắn ra, ta không nghĩ có người thứ hai làm được điểm này."
"Hắn muốn làm gì? Hủy Vương Cung sao?"
"Xong rồi!."
Lúc này, Nhân Vương đứng ra, hắn tiến lên trước một bước, hai mắt bỏ qua ánh sáng chói chang, gắt gao nhìn quả cầu đang hạ xuống với tốc độ nhanh kia.
Tính toán khoảng cách, Nhân Vương xông phía trước, càng chạy càng nhanh, lộ ra vô số hoa văn màu vàng chằng chịt trên mặt đất.
Nhảy một phát, trong nháy mắt nhảy lên 100 mét trên không trung, vẫn còn đang bay lên phía trên, nghênh đón quả cầu sắp rơi xuống.
Tô Hạo cũng thấy người mặc áo giáp vàng là cường giả có cường độ huyết khí mạnh nhất tòa thành thị này, huyết khí so với hắn thì hơn gấp 10 lần, hắn tuyệt đối địch không lại, chắc hẳn đây là Nhân Vương rồi.
"Phù Văn Chi Huy bây giờ đang bốc ra khói mù, phải đẩy tốc độ của nó lên nhanh thêm mới có thể thả tay ra được, như vậy thời điểm nó chạm đất, mới có đầy đủ lực khuếch tán ra ngoài!." Tô Hạo vừa nghĩ, vừa tính toán tốc độ rơi xuống.
Thời điểm chỉ còn cách mặt đất 400 mét, Tô Hạo đẩy hai tay ra, đem quang cầu vứt ra ngoài, khiến cho quang cầu dựa vào lực quán tính mà rơi xuống. Sau đó hắn bắt đầu điều chỉnh áo giáp, chuẩn bị bay lên không.
Nhân Vương mở to hai mắt, mặt trở nên dữ tợn, đường vân màu vàng trên áo giáp giống như sắp tràn ra ngoài, hắn nghênh đón quả cầu chói mắt kia, chợt quát một tiếng: "Phá Không Chi Nhận!.
"Bá!."
Một đao bổ vào quang cầu.
"Hả?"
Trong nháy mắt lưỡi đao xẹt qua quang cầu, Nhân Vương lập tức lộ ra điểm không đúng.
Đây không phải cảm giác chém vào vật thể, giống như chém vào một đoạn không khí vậy, ánh sáng hư vô, không có chút va chạm nào.
Ngay sau đó hắn xuyên qua quang cầu, thấy Tô Hạo hướng không trung bay lên, mà hắn, cũng không bị quang cầu tổn thương!
Nhìn lại, quang cầu động dàng cũng không hề biến hóa , tiếp tục hướng Vương Cung rơi xuống.
Nhưng mà rất nhanh, Nhân Vương phát hiện có điểm bất động.
Áo giáp toàn thân của hắn, tính cả trường đao tỏng tay, không hề bính sáng bóng, mà xuất hiện vô số chữ nhỏ chẳng chịt.
Nhìn những chữ nhỏ này hắn liền nhận ra, đây đúng là Võ Giả Chi Lộ cùng Phù Văn Toàn Giải, nội dung ở bên trong, hắn đã đọc qua không dưới năm lần, vì vậy sẽ không bao giờ nhân sai.
"Chẳng lẽ..."
Nhân Vương đã có suy đoán.
Ngừa đầu nhìn vị áo giáp bạc đang điều chỉnh phương hướng, trong mắt Nhân Vương lóe lên lãnh quang, ở trên không trung điều chỉnh phương hướng, chuẩn bị hướng áo giáp bạc nghênh đón.
Mà Tô Hạo sau khi thả quả cầu xong, liền lập tức điều chỉnh hai cánh bay lên không trung.
Tốc độ của hắn lúc này quá nhanh, hơn nữa sau lưng còn cõng theo "Tám Trăm Bạo" nếu muốn bay lên không lại, thì cần phải hạ xuống độ cao khoản hai trăm mét để bão hòa.
Thời điểm Tô Hạo chuẩn bị phi xuống rồi phòng lên, thì hắn thấy Nhân Vương điều chỉnh lại thân thể, nhắm hắn mà chặn lại.
Hắn lập tức tính toán xem Nhân Vương có thể chặn thành công được hay không: "Dựa theo tốc độ của song phương, trước mắt Nhân Vương sẽ chặn đường ta thất bại, mà ta sẽ hạ xuống độ cao cách hắn còn khoản hai mươi mét, sau đó thuận lợi phi lên không."
Tô Hạo rút ra trường đao dài ngắn trong tay, thùy thời phòng bị chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng Tô Hạo đã tính sai, Nhân Vương hiển nhiên sẽ không để tuân theo tốc độ như vậy, hắn nhận ra mình không có khả năng tiếp xúc được 'Khách Qua Đường' vì vậy Nhân Vương hét to một tiếng, huyết khí dưới chân bộc phát, tốc độ bạo tăng thêm một đoạn.
Đây là chiến kỹ của Nhân Vương là Đạp Không.
Tô Hạo mở trừng hai mắt, trong lòng thầm kêu một tiếng không xong, không nghĩ tới Nhân Vương cũng có thể phi hành ngắn ngủi.
Lập tức hắn kích hoạt phù văn.
"Cứng Rắn" Bình Chướng" "Thiên Chuyển "Chấn Động" "Cường Quang" "Cân Đối', hai thanh đao trong tay cũng lần lượt kích hoạt "Cứng Rắn" "Sắc Bén" "Xuyên Thấu" "Toàn Chuyển" "Xâm Thực".
Vẫn còn chưa an toàn, một tia ý thức Tô Hạo điều chỉnh huyết khí quán chú trường đao cùng áo giáp cánh, một bên thử khống chế đôi cánh xem có thể tránh được Nhân Vương hay không, một bên nắm chặt trường đao, tùy thời xuất kích.
Vô luận Tô Hạo điều chỉnh thế nào, Nhân Vương vẫn có thể làm ra phản ứng theo, rất nhanh Nhân Vương đã tiếp xúc với Tô Hạo.
"Phá Không Chi Nhân!" Nhân Vương quát một tiếng, một đao bổ về phía Tô Hạo, muốn một đao bổ thành hai nửa.
Tô Hạo nâng đao đón nhận, nhưng trong lòng hiểu rõ, đao này khó đỡ.
"Bang !"
Song phương lướt qua nhau.
Trường đao Tô Hạo bị gãy, cánh bị chặt đứt một bên, lập tức mất đi cân bằng, hướng phía xa rơi xuống.
Mà Nhân Vương theo quán tính bay thêm một đoạn, sau đó cũng hướng mặt đất rơi xuống, trường đao hoa lệ ở trong tay sau khi chặt đứt đao cùng cánh của Tô Hạo thì cũng bị gãy.
Ngay tại lúc đó, quang cầu "Phù Văn Chi Huy" rơi xuống mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận