Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 100: Quá Muộn

Vượt qua dự liệu của tất cả mọi người, tình cảnh cả thành thị bị hủy diệt cũng không hề phát sinh.
Quang câu sau khi rơi xuống mặt đất giống như hỏa diễm vậy, lan tràn ra xung quanh, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía, hình thành một đạo ánh sáng chướng mắt.
Người bị ánh sáng bao phủ cũng không có bất kì một tia tổn thương sao, bọn họ không hề chạy trốn, mà tò mò đứng nhìn biến hòa thần kỳ.
Quầng sáng bỏ qua tất cả chướng ngại, giống như là virus vậy, từ trong vùng trung tâm lan ra toàn thành, khó ai thoát khỏi.
Lúc này, tất cả mọi người đều phát hiện, sau khi bị quầng sáng bao phủ, trên áo giáp cùng vách đường, mặt đất xuất hiện vô số văn tự dày đặc, bao gồm cả người bọn hắn, cũng đều có đầy chữ.
Như là lưỡi dao khắc vào người, từng dòng chữ xếp chỉnh tề, hiện lên lộ ra ngoài.
"Đây là... Đây là Võ Giả Chi Lộ cùng Phù Văn Toàn Giải ! còn có một chút hoa văn hình tròn kỳ quái!."
"Đúng vậy, ta đã đọc qua hai quyển sách kia, nội dung giống hệt nhau!."
"Người vừa rồi kia, chẳng phải là 'Khách Qua Đường' sao? "Đại Sư Áo Giáp Bạc?"
"Nhất định là hắn!."
"Quả thực là kỳ tích, hắn làm sao làm được vậy?"
"Còn phải hỏi, đương nhiên là dựa vào phù văn rồi!."
"Phù văn..."
"Phù văn có thể làm đến trình độ như này! Thật sự quá thần kỳ!."
"Không sai, ta bây giờ đối với phù văn vô cùng tò mò, có phải chỉ cần nắm giữ phù văn, là có thể giống như Khách Qua Đường, tự do bay lượn trên trời!."
"Không chỉ như vậy, chỉ sợ hung thú dã ngoại cũng không làm gì được chúng ta!."
"Quả thực như thế, lúc trước hai quyển sách này bị liệt vào sách cấm, ta còn rất hối tiếc đấy!."
"Mọi người đừng quên, hai quyển sách này là sách cấm đấy!."
"Sách cấm? Ngươi xem, ở đây chỗ nào cũng được khắc đầy chữ rồi, ngươi nói cho ta biết, cấm làm sao? Đem cả tòa thành thị này đập đi xây lại? Hay là móc nó ra!."
Mọi người hướng về quầng sáng nhìn lại, đạo ánh sáng kia càng ngày càng nhu nhược, nhưng vẫn lấy tốc độ như cũ mà khuếch tán ra ngoài thành, không quá bao lâu, cả tòa chủ thành Hòa An, sắp bị khắc đầy văn tự, không chỉ như vậy, ngoài thành cũng chi chít chữ.
Không ai biết, đạo ánh sáng này sẽ lan tới tận nơi nào, nhưng bọn họ nó có thể duy trì lâu một chút, trải rộng đến khi, không ai có thể ngăn cản được mới thôi.
Tô Hạo từ vách ngói vụn trở mình đứng dậy, hắn phủi phủi bụi đất trên người, bắt đầu kiểm tra trạng thái của bản thân!."
Trường đao đã gãy, đoản đao vẫn hoàn hảo không sao, cánh thì bị chặt đứt một bên, không cách nào phi hành, huyết khí bởi vì phát động "Phù Văn Chi Huy" mà tiêu hao một ít, nhưng mà vấn đề không lớn, trước khi rơi xuống hắn đã làm tốt công tác phòng hộ, nên không có bị thương, bất quá sau khi tiếp Nhân Vương một đao, hơi bị thương một chút, tuy nhiên lực tác chiến vẫn như cũ, quả bom 'Tám Trăm Bạo' thì bị lõm vào một góc, không ảnh hưởng sức chiến đấu....
"Tuyệt đối không hề nghĩ tới... Mình lại bị rơi xuống! Hiện tại có chút lúng túng rồi, làm sao bây giờ?" Tô Hạo cõng theo quả boom hình nồi, dùng sức nắm chặt, trước đem hai cách không sử dụng được gỡ xuống, sau đó cất bước vụng trộm chạy đi.
"Hả? Nhân Vương! ! ? Nhanh như vậy?" Trong Ra-Đa Tô Hạo, xuất hiện một cỗ huyết khí nhắm thẳng Tô Hạo mà đến, tốc độ hầu như bắt kíp hắn phi hành với hình thức Tĩnh Âm.
Tô Hạo quay đầu bỏ chạy.
"Hô... Phanh !"
Tô Hạo chợt thấy hoa mắt, một lão đầu mặc áo giáp hoa lệ màu vàng đột nhiên xuất hiện cách Tô Hạo không xa, hắn cầm đoản đao, vẻ mặt bình tĩnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tô Hạo.
Tô Hạo biết rõ, tạm thời chạy không thoát được, hắn lẩm bẩm một câu: "Đại Tông Sư lợi hại như vậy sao? Nguyên lý hoạt động sao vậy?"
Hai người đều đứng bất động, nhìn nhau.
Bầu không khí dần dần trở nên nghiêm trọng.
Nhân Vương chậm rãi mở miệng nói: "Khách Qua Đường?"
Tô Hạo cũng chậm rãi nói: "Nhân Vương?"
Khí thế hai bên không ai hơn ai.
Giờ phút này, Nhân Vương lẳng lặng nhìn "Khách Qua Đường" trước mặt, tâm tình phức tạp dị thường.
Không thể nghi ngờ, vị Khách Qua Đường này là ngôi sao sáng nhất mà nhân tộc từng sản sinh ra, gần mấy trăm năm thậm trí nghìn năm cũng không có được, nếu tính cả lịch sử nhân tộc, chỉ có Nhân Hoàng giúp nhân tộc đột phá lên Tông Sư là có thể sánh được, sự tình hắn làm ra, vô số người không dám tưởng tượng.
Không sai!
Nhân Vương coi sự trợ giúp của "Khách Qua Đương" đạt ngang với chuyện của Nhân Hoàng làm ra.
Võ Giả Chi Lộ cùng Phù Văn Toàn Giải hắn đều đọc rất nhiều lần, một chữ cũng không hề bỏ qua, hắn cảm thấy nhận thức của mình đã bị thay đổi?
Đối với người khác mà nói, nhưng tri thức này, làm cho nhân tộc bước thêm một bước tiến mới, đề cao năng lực của Nhân Tộc.
Nhưng đối với Nhân Vương, hắn không chỉ thấy như vậy.
Hắn thấy, Khách Qua Đường đã mang đến cho nhân tộc tư tưởng cách tân, từ hai quyển sách có thể thấy, hắn đối với thế giới này luôn luôn tò mò tìm hiểu, nhờ tầm mắt của Khách Qua Đường, có thể giúp mọi người thấy một diện mạo khác của thế giới.
Đặc biệt là một câu kia: "Phù Văn là gì? Vì sao lại như vậy? Nguyên lý vận hành? Quy luật? Chúng ta có thể lợi dụng nó làm gì?"
Chỉ ngắn ngủi mấy vấn đề này thôi, tựa hồ đã nói hết thảy bí mật của phù văn, thậm trí chạm đến cảnh giới phác tắc mà thần mới có thể nắm giữ.
Đối mặt với người như vậy, Nhân Vương sao lại không phức tạp.
Nếu như có thể, hắn nhất định sẽ đem Khách Qua Đường thu làm đồ đệ, hảo hảo bồi dưỡng.
Nhưng mà, hiện tại quá muộn rồi!
Nếu đặt ở hai mươi năm trước, hắn nhất định sẽ từ bỏ hết thảy, đem toàn lực giúp Khách Qua Đường, mở rộng Phù Văn Chi Đạo.
Bởi vì lúc đó, hắn có thực lực tuyệt đối, có đầu đủ thời gian, đè ép toàn bộ bất mãn, an ổn đem phù văn truyền bá ra ngoài, khiến toàn bộ tư tưởng của nhân tộc lột xác.
Nhưng mà, hắn già rồi, không còn thời gian.
Hắn không muốn nhìn thấy Nhân Tộc, đổ máu cũng không muốn nhìn Nhân Tộc hao tổn, bởi vì một khi Nhân Tộc suy yếu đi, nhưng hung thú trên đỉnh Tuyết Phong sẽ hạ sơn, nhất định sẽ thừa dịp hủy diệt nhân tộc, đến lúc đó, ai có thể ngăn cản?
Nhân tộc, không thể nổi loạn lúc này!
Nhân Vương chỉ có thể thở dài trong lòng: "Vì sao không đến sớm hơn hai mươi năm!."
Nhân Vương chậm rãi mở miệng nói: "Khách Qua Đường, ngươi biết ngươi đang làm gì không?"
Tô Hạo gật đầu nói: "Biết, ta nghiên cứu phù văn, hy vọng tất cả mọi người đều được lợi!."
Nếu như Nhân Vương nguyện ý trò chuyện, vậy Tô Hạo cũng cam tâm tình nguyện phụng bồi, bởi vì đánh không lại, chạy cũng không hơn.
Không chỉ có Nhân Vương trước mắt, mà chiến sĩ cảnh giới Tông Sư cùng Thái Sư, cũng đem hắn vây lại.
Nhân Vương đạo: "Ta nhận thức được quan điểm của ngươi , nhưng không ủng hộ cách làm của ngươi. Ngươi cũng không cần phải gấp gáp, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được, chỉ cần qua năm mươi năm, phù văn chi đạo của ngươi, chắc chắn sẽ được sử dụng toàn bộ nhân tộc."
Tô Hạo lắc đầu nói: "Không! Phù văn ta nghiên cứu ra, không phải công cụ để các ngươi thông trị nhân tộc, ta hy vọng nó có thể khuếch tán ra ngoài, làm cho mỗi người đều có cơ hội lựa chọn, đều có cơ hội học tập phù văn, nếu đợi năm mươi năm, quả thực theo lời ngươi nói, phù văn chi đạo sẽ được sử dụng toàn bộ nhân tộc, nhưng mà cũng chỉ có giai cấp quý tộc mới được mà thôi."
Nhân Vương thở dài nói: "Ngươi sai rồi, cũng không phải mỗi người đều thích hợp làm chiến sĩ, cũng không phải ai nấy cũng muốn sử dụng phù văn, chuyện chúng ta có thể làm, là đề cao hiệu suất chọn lựa nhân tài, bồi dưỡng thành một chiến sĩ hợp cách, vì toàn bộ Nhân Tộc mà che chở!."
Ngươi muốn tất cả mọi người trở thành võ giả, là chuyện hão huyền, không thực tế. Con người sinh ra, đều có nhân sinh bất đồng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận