Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 463: Phong Nhất Chỉ Sư Huynh (2)

Sau khi Tô Hạo rời đi, trên sườn núi vẫn có nhiều Dẫn Khí Cảnh rủ nhau giao lưu pháp thuật, mà mấy đệ tử mới nhập môn như Phong Thành, đây là cơ hội tốt nhất để kết giao mọi người trong tiên môn!
Ngày mai sẽ là trận thi đấu tranh đoạt danh ngạch của tu sĩ Trúc Cơ Cảnh, đệ tử Dẫn Khí Cảnh nhao nhao tìm địa phương yên tĩnh tập luyện, muốn ngày mai lấy phong độ tốt hảo hảo biểu diễn một phen!
Phong Linh Tiên Tử thì đi theo sau lưng sư phụ Phong Hoa của mình, đi vào một địa phương không người.
Trong lời nói của Phong Linh Tiên Tử hơi chút thương cảm nói: "Sư tôn, sư huynh hắn..... Sao lại chết vậy?"
Phong Hoa thản nhiên nói: "Bên phía Linh Sơn Văn Châu truyền đến tin tức, thời điểm hắn đang bảo vệ quặng mỏ Linh Thạch, bị đại lượng tu sĩ Ma Đạo đột nhiên tập kích, hắn bất hạnh bị chém rụng đầu bỏ mình! Lúc ấy bên trong năm người thủ vệ, chỉ có hai người may mắn tránh thoát được một kiếp."
Phong Linh Tiên Tử nghe xong bốn chữ 'Linh Sơn Văn Châu', không khỏi toàn thân run lên, tay không tự giác túm chặt quần áo.
Phong Hoa thở dài một hơi, nói: "Tiểu Phong Linh, ta cũng chỉ có mình ngươi là đồ đệ, ta hy vọng ngươi cũng đừng gặp bất trắc! Mấy năm tiếp theo hảo hảo ở trong tiên môn an tâm tu luyện! Nếu trước khi rời tiên môn có thể đột phá lên Kim Đan Cảnh, vậy thì không thể tốt hơn!"
Dứt lời, hắn từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ đưa cho Phong Linh Tiên Tử: "Đây là Kim Đan Hoàn! Đồ vật ta tìm còn chưa tới tay, lần này khi 'Sư Huynh Lệnh' kết thúc, trong vòng ba năm tới ta sẽ không quay về!"
Phong Linh Tiên Tử nhận lấy Kim Đan Hoàn, cảm động đến hốc mắt đỏ ướt.
Có Kim Đan Hoàn, coi như trùng kích cảnh giới Kim Đan thất bại cũng được bảo đảm! Có thể triệt tiêu vỡ nát tu vi khi trùng kích Kim Đan thất bại, là đan dược quan trọng trong việc đột phá lên Kim Đan.
Thế nhưng mà, Kim Đan đâu dễ đột phá như vậy? Hơn nữa nàng cũng chỉ mới là Trúc Cơ Cảnh tầng bốn 'Cầm Thủ' mà thôi, không có vài chục năm tích lũy thì không được, hơn nữa coi như tích lũy đủ cũng không thể đột phá liền, toàn bộ Tu Tiên Giới gần như có một nửa tu tiên giả kẹt lại cảnh giới Trúc Cơ cả đời, không thể đột phá lên Kim Đan.
Vách ngăn đầu tiên trên cơn đường tu tiên, chính là đột phá lên Kim Đan.
Trầm mặc một lát, Phong Linh Tiên Tử đột nhiên nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ vẻ lo lắng nói: "Sư tôn, Phong Úy hắn... Ta có chút bận tâm, Phong Úy cũng quá mức chói mắt rồi!"
Phong Hoa nói: "Ngươi trước cứ lo lắng cho mình đi! Loại thiên tài như Phong Úy, trước khi lên Nguyên Anh, cũng không có gì nguy hiểm! Chỗ chí mạng của Thiên Tài, chính là đạo tâm của mình. Hết thả đều phải xem vào hắn."
Phong Linh Tiên Tử kinh ngạc nói: "Vì sao?"
Phong Hoa lắc lắc đầu nói: "Ngươi bây giờ còn không cần biết rõ chuyện này, trước cứ chuyên tâm tu luyện! Chờ ngươi đột phá lên Kim Đan Cảnh, ta sẽ nói cho ngươi biết!"
Phong Linh Tiên Tử có chút không chịu nổi tác phong nói một nửa của Phong Hoa, nhưng mà nàng cũng không thể làm gì được!
Chỉ có thể dậm chân một cái, sau đó cáo từ rời đi, bản thân tìm một chỗ luyện tập Thuật Pháp! Ngày mai nàng cũng tính lên đài đánh một trận đấy.
Thắng hay không cũng chẳng sao cả, mấu chốt là náo nhiệt!
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Hạo lần nữa đi tới sườn núi quan sát tu sĩ Trúc Cơ Cảnh chiến đấu với nhau.
Hắn đối với cách chiến đấu của tu sĩ Trúc Cơ còn cảm thấy rất hứng thú đấy, lần này lôi đài của tu sĩ Trúc Cơ, chính là một vũ đài, là cơ hội tốt nhất để Tô Hạo quan sát.
Về phần nói có thể bởi vì đấu pháp mà bại lộ con bài tẩy của mình không?
Lên Trúc Cơ Cảnh, không có tu sĩ nào dễ dàng để lộ con bài tẩy của mình, trừ khi nguy hiểm đến tính mạng.
Hơn nữa đấu pháp ở cảnh giới Trúc Cơ đếm điểm là ngừng, bọn họ đều dùng một ít thủ đoạn bình thường để công kích, ai mạnh ai yêu liền nhìn một phát có thể nhận ra, còn nếu cảm thấy chống đỡ không nổi, dứt khoát nhận thua, đặt ở chiến đầu bên ngoài tiên môn, thời điểm này sẽ dùng độn thuật để tẩu.
Tu sĩ được mệnh danh là người tiếc mệnh mình nhất, nên cực ít xuất hiện tình huống tử đấu.
Hơn nữa, cùng là đệ tử một môn, bọn họ vô cùng đoàn kết đấy, nội đấu cũng không thể nói là không có, nhưng vô cùng ít xuất hiện, sau khi ra ngoài làm nhiệm vụ, đồng môn sư huynh đệ liền biến thành chốt dựa đáng tin, giúp đỡ lẫn nhau. Nếu một người lẻ loi trơ trọi trong tu tiên giới, rất khó để sinh tồn.
Có thể lấy hiện trạng của tán tu hiện giờ để tham khảo, bọn hắn cũng không phải tiêu diêu tự tại như trong tưởng tượng, ngược lại nguy cơ xuất hiện tứ phía.
Cho dù là tán tu, cũng phải tạo thành tiểu đội ba bốn người, ở trong đống tiên môn tìm khe hở để sống.
Thời điểm Tô Hạo đi tới sườn núi, rất nhiều đệ tử mạch Phong nhận ra Tô Hạo, bọn họ cũng nhịn không được lên tiếng chào hỏi: "Phong Nhất Chỉ sư huynh!"
"Phong Nhất Chỉ sư huynh tốt!"
"Phong Nhất Chỉ sư huynh tới chơi!"
Tô Hạo trong đầu đầy dấu hỏi chấm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận