Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 719: Sinh Sinh Tử Tử

Rất nhanh, hơn mười vạn quả boom này, bị tu sĩ cấp thấp chuyển đi, sau khi tính toán chuẩn số liệu, liền thông qua truyền tống trận tuyền tống đến phía trên hành tinh khổng lồ, dưới sự chỉ đạo của chuyên gia, sắp đặt vào một góc độ phù hợp khiến tiểu hành tinh lệch đi quỹ đạo.
Mà mấy vạn tu sĩ Nguyên Anh vẫn như cũ lưu lại Thanh Ngọc U Châu, cũng không có rời đi, mà đều tự tìm một chỗ điều tức, chờ đợi mệnh lệnh.
Bọn hắn đều biết được, sau khi mười vạn quả boom này nổ tung, cũng làm cho tiểu hành tinh khổng lồ lệch đi khỏi quỹ đạo ban đầu, nhưng vẫn như cũ sẽ va chạm với tu tiên tinh, hủy diệt tinh cầu.
Không, chuẩn xác mà nói, chính là hủy diệt toàn bộ sinh mạng trên tinh cầu.
Qua nhiều năm nỗ lực, hành tinh khổng lồ không còn trực tiếp va chạm vào Tu Tiên Tinh, mà chỉ sượt qua Tu Tiên Tinh.
Tiếc nuối chính là, dù cho chỉ sạt qua, nhưng vẫn khiến sinh mệnh trên Tu Tiên Tinh, không có khả năng sống sót!
Một bộ phận tu sĩ cường đại có thể trong lúc thiên địa hủy diệt sống sót, nhưng mà nhiều nhất hai tháng, sẽ chết đi dưới hoàn cảnh ác liệt, không ai có thể ngoại lệ.
Tô Hạo nói cho tất cả mọi người biết hai tin tức: Một, diệt thế không ai có thể tránh thoát; hai, khoảng cách đến đoạn cứu vớt hành tinh xinh đẹp này chỉ còn thiếu một chút.
Ba tháng trôi qua, trong lúc mọi người đang suy nghĩ làm sao vượt qua kiếp nạn này, cho tới giờ phút này, trong đầu bọn họ chỉ có một câu hỏi: "Xế chiều ngày mai, ta sẽ cùng thế giới này bị hủy diệt?"
Mỗi khi nghĩ đến đây, trong lòng liền có tình cảm phức tạp khó mà giải thích.
Phong Linh Tiên Tử mang theo sắc mặt lo lắng chạy tới phía Tô Hạo nói: "Phong Úy, thật sự không có cách nào sao?"
Tô Hạo mặt không biểu tình lắc đầu.
Nhưng mà, Phong Linh Tiên Tử như thế nào cũng không tin đây là thật, lộ ra nụ cười khó coi:" Phong Úy, ngươi nhất định có biện pháp đúng không?"
Tô Hạo quay đầu nhìn Phong Linh Tiên Tử, nhìn nét mặt mong chờ của Phong Ngọc Nhi cùng Vân Thanh Bình, còn có Phong Hoa, Phùng Hạng Long, Phong Nhan, cùng với gương mặt quen thuộc ở đây, từ trên mặt của bọn họ, trong mắt của bọn hắn, đều mang theo khát vọng, cùng sợ hãi trước cái chết.
Sự tình đến mức độ này, đã không còn đường để cứu vãn, ai cũng muốn sống, hắn cũng vậy, nhưng mà không hiểu chính là, luôn có chuyện gì đó xảy ra, không muốn hắn sống sót!
Hắn có thể cứu vớt người khác, nhưng ai có thể cứu hắn đây?
Không có đi!
Mỗi một lần ngủ say, đều là trăm vạn năm sau, đi tìm một cơ hội...
Tô Hạo thầm nói: "Ta mang đến tại hoạ, cũng mang đến tri thức mới lạ cho các ngươi, chỉ hy vọng cả đời này của các ngươi, không có quá nhiều tiếc nuối đi."
Dù cho có tiếc nuối, hắn cũng bất lực rồi!
Tô Hạo chậm rãi mở miệng nói: "Đối với những người khác mà nói..."
Tô Hạo mở miệng nói chuyện, tất cả mọi người đều yên lặng lắng nghe!
Hắn dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Còn có phương pháp! Nhưng đối với các ngươi, đã không còn cách nào!"
Tất cả mọi người đều mờ mịt, không rõ Tô Hạo nói gì. Thế này có gì khác nhau chứ?
Chỉ hắn hắn lại nói: "Ta truyền bá tri thức, được xưng là Vạn Tiên Chi Tổ, nhưng mà, ta không phải chúa cứu thế! Trái lại, các ngươi, mới là người cứu thế giới này!"
Trong lòng tất cả mọi người đều nghi ngờ: "Có ý gì chứ."
Giọng nói của Tô Hạo dần dần lớn lên: "Nghe, tất cả mọi người nghe kỹ đây, còn một tia cơ hội cứu vớt thế giới này. Nhưng mà, các ngươi không cách nào cứu được mình!
"Trưa mai 12 giờ ta sẽ nói cho các ngươi biết phương pháp! Quyết định cuối cùng sẽ ở trên tay các ngươi!"
"Là đi tìm chết, hay chịu chết!"
"Không có may mắn, đừng ôm vọng tưởng, vô luận thế nào, mọi người ở đây, đều chết chắc rồi! Bất đồng duy nhất, chính là lựa chọn kiểu chết thế nào mà thôi!"
"Nghe rõ đây! Các ngươi có thể lựa chọn kiểu chết cho mình!"
"Học sinh trong học viện Tinh Không! Hy vọng các ngươi, sẽ không hối hận khi gia nhập vào Học Viện!"
Tô Hạo nói xong, liền ngậm miệng không nói gì nữa.
Mà mấy vạn người ở đây đều nghe rõ những lời Tô Hạo nói. Tuy rằng không hoàn toàn lý giải, nhưng vẫn hiểu được đôi chút.
Chính là, mọi người ở đây sẽ đều chết đi, không co ai may mắn sống.
Trong những người này, có cả Vạn Tiên Chi Tổ đấy, cường đại đến mức khó tin.
Đến hắn cũng phải chết, như vậy, sinh lộ của bọn họ nằm ở nơi nào? Tu Tiên Giả, không ngờ lại yếu đuối như vậy!
Đã không còn một tia hy vọng nào! Đến cả một chút may mắn, cũng không có!
Trong lòng tất cả mọi người đều ảm đạm, khuôn mặt kinh ngạc nhìn thân ảnh trên tảng đá lớn.
Bọn họ bắt đầu hồi chuyển lại quá khứ, nghĩ về nhân sinh của cuộc đời mình,..
Tuy rằng sống hơn hai ba trăm tuổi, tuổi thọ vượt xa người bình thường, nhưng mà, thế giới phồn hoa này, bọn họ vẫn còn lưu luyến lắm!
...
Không chỉ có mọi người nghĩ lại, đến cả Tô Hạo, cũng bắt đầu hồi tưởng lại cuộc đời mình ở kiếp này.
Nhưng nghĩ càng nhiều, tâm hắn càng cứng rắn, đối với những ánh mắt khát vọng sinh tồn, làm như không thấy!
Đối với tai nạn xảy ra trên Tinh Càu này, hắn làm như không thấy.
Lúc đầu khi biết được tinh cầu này hủy diệt là do mình, trong nội tâm của hắn xuất hiện tâm tình phức tạp.
Dù sao cũng là sinh mệnh của một hành tinh a!
Cho dù tâm hắn cứng rắn đến đâu, cũng khó tránh khỏi bất an.
Nhưng mà, hiện tại hắn đã thay đổi rồi!
Hết thảy đều không cách nào vãn hồi, vậy thuận theo tự nhiên đi.
Quy luật của vũ trụ này là sinh tử, chết một người, chết một tỉ người, cũng chẳng gì khác biệt.
Hàng năm có vô số người chết dưới dòng thời gian, nhưng có người nào đứng ra oán trách.
Cứ như vậy tiếp diễn, sẽ có bao nhiêu người vì hắn liên luỵ mà chết, chết dưới lưỡi đao của hắn có bao nhiêu, có thể chắc chắn một điều, tương lai sẽ có vô số người, vì hắn mà chết, vô số tinh cầu, vì hắn mà bị hủy diệt.
Thậm chí, khi hắn có được sức mạnh cường đại, sẽ có vô số tinh cầu, bị hắn hủy diệt.
Bản thân chính là một tên đồ tể, cũng trải qua vô số lần tử vong, lúc này còn suy nghĩ sống chết của người khác làm gì? Thật nhảm nhí!
Người có thể phụ trách cho chính mạng của mình, chỉ có chính mình.
Làm chuyện mình muốn làm, sinh tử từ mệnh.
Không thẹn với lương tâm là được!
"Một ngày nào đó, Tô Hạo ta muốn sống thì sống, muốn chết thì chết, sinh mệnh của ta do ta quyết định!"
"Kiếp này tạm thời đến đây thôi! Tuân theo nội tâm của mình, thử cách cứu vãn viên tinh cầu này, giữ viên trân bảo này cho vũ trụ!"
Nói là trân bảo của vũ trụ, nhưng mà hiển nhiên vũ trụ không coi viên tinh cầu này là trân bảo, tuỳ tiện ném tới một hành tinh để hủy diệt!
Bất quá, Vũ Trụ không để ý, nhưng Tô Hạo lại để ý trong lòng.
Sinh mệnh ở đây cung cấp cơ hội cho hắn chuyển sinh, cho hắn học thêm được tri thức huyền bí, dưới điều kiện cho phép, hắn phải giải cứu nó.
Đương nhiên, nếu là chuyện không thể làm, hắn cũng không thể tự trách mình được.
Bởi vì không cần thiết, nói không chừng tương lai một ngày nào đó hắn cường đại, một cái hắt xì, không cẩn thận hủy diệt mấy một hành tinh thì sao?
Tô Hạo chỉ có thể nói một câu xin lỗi, sau đó quay qua phía khác hắt xì.
Trừ đó ra, còn có thể làm thế nào?
Trải qua kiếp này, tâm tình Tô Hạo càng trở nên cường đại, cứng rắn vô cùng.
Cứng đến mức cho dù xảy ra chuyện gì hắn cũng đều có thể tiếp nhận!
Tất cả mọi người đều chết, hắn có thể tiếp nhận, thế giới hủy diệt, hắn có thể tiếp nhận, thậm chí là một viên Tinh Cầu hắn yêu thích bị phá hủy, tự tay hắn hủy diệt, hắn cũng có thể tiếp nhận!
Ai nói đồ vật yêu thích, lại không thể tự tay phá huỷ?
Lúc sáng sớm, mặt trời xuất hiện.
Tô Hạo mở rộng bước chân, bước ra ra một bước.
Tất cả mấy vạn người ở đây đều chú ý đến hành động của Tô Hạo, không khỏi đồng loạt nhìn qua.
"Đã bắt đầu rồi sao?" Trong đầu tất cả mọi người đồng loạt xuất hiện một câu hỏi.
Quả thật đã bắt đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận