Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 511: Tay Áo Trống Trơn (2)

Phong Linh Tiên Tử nói: "Chẳng lẽ luyện chế Kiếm Vạn Dụng cho ta, còn thiếu tài liệu sao? Bằng không để ta chạy đi thu thập đi! Trên tay của ta còn có hai kiện Pháp Khí 'Ma Vũ Lăng' cùng 'Thối Cốt Bài', nếu bán đi, cũng lấy được ít Linh Lực Thạch đấy!"
Làm cho Tô Hạo không nghĩ tới chính là, Phong Linh Tiên Tử vì kiếm vạn dụng, nguyện ý đem hai kiện pháp khí dùng thuận tay của mình bán đi.
Tô Hạo nói: "Yên tâm đi sư tôn, Kiếm Vạn Dụng của ngươi, so với Đao Vạn Dụng cũng ta cũng không hề thua kém. Nhưng có thể phát huy ra uy lực của nó hay không, còn phải nhìn ngươi đối với kiện pháp khí này lý giải thế nào, thực sự không phải cầm pháp khí mạnh liền mạnh. Nói thật, dù cho ta cầm một cây gậy gỗ, mấy tên gia hỏa hôm trước, cũng đánh không lại ta, cho dù hắn là tu sĩ Kim Đan, hiểu chưa?"
Phong Linh Tiên Tử lắc đầu, ăn ngay nói thật: "Không hiểu."
Tô Hạo thở dài nói: "Vậy được rồi! Không hiểu thì không hiểu, ta trước đem Pháp Khí luyện ra cho ngươi, sau đó lại cho ngươi một quyến sổ hướng dẫn sử dụng, có thể phát huy bao nhiêu uy lực, còn phải dựa vào mình cả rồi."
Phong Linh Tiên Tử lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Tô Hạo thầm nói: "Đạo Vạn Dụng có thể triển khai hết toàn lực hay không, đều dựa vào tổ hợp trận pháp mà ta đưa vào trong đó, sư tôn không biết cũng không thành vấn đề, chỉ cần ta viết một cuốn sách hướng dẫn, đem vài loại tổ hợp trận pháp viết ra, luyện tập nhiều lần liền có thể sử dụng."
Như vậy cũng tốt, giống với chơi game, chẳng cần biết chiêu thức này cường đại, chỉ cần nhớ tổ hợp combo "WWSSAADD... D", cứ như vậy vào combat, sử dụng tổ hợp này đánh nhau, liền biến thành cao thủ tiệm nét.
Tô Hạo đi dạo, đột nhiên nhìn thấy một bông sen được khắc bằng đá, không khỏi ngồi xuống tò mò hỏi: "Vị tiền bối này, hoa sen bằng đá này là gì vậy ?"
Vị chủ quán là một gã tu sĩ Kim Đan, thoạt nhìn trung niên, nhưng không biết tuổi thật thế nào, trên cằm có chòm râu ngắn ngủn, thấy hai người tới là tu sĩ Trúc Cơ nhỏ nhoi, bộ dạng nghèo khổ, rõ ràng mua không nổi, lập tức cười cười, cũng không đuổi đi.
Hắn thuận miệng giải thích nói: "Đây là một Pháp Khí thời cổ được truyền lưu xuống dưới, gọi là 'Thiên Nhai Liên Thai', là một Pháp Khí được tạo thành bởi Thiên Nhai Thạch, một loại vật liệu hi hữu, nghe nói Thiên Nhai Liên Thai gồm một cặp, hai người cầm lấy Thiên Nhai Liên Thai cho dù cách xa đến mấy, cũng có thể cảm ứng được nhau.
Mà chiếc Thiên Nhai Liên Thai trong lúc vô tình ta lấy được, đáng tiếc chỉ còn lại một cái, khối còn lại đã bị hủy, thật đáng tiếc! Bất quá có thể cầm được loại vật truyền thuyết này, cũng là vận khí của ta."
Cái bông sen này thực tế cũng không có tác dụng gì, đối với tu sĩ râu ngắn mà nói, cũng chị là trân phẩm dùng để trang trí, bày trong nhà cho thêm khí thế mà thôi.
Hôm nay bày ra, bán là giả, khoe khoang mới là thật. Đương nhiên, nếu có người nguyện ý dùng giá cao thu mua, hắn cũng nguyện ý bỏ đi vật yêu thích của mình. Bất quá hắn biết rõ, người nguyện ý mua thứ này giá cao, rất ít!
Tô Hạo hứng thú: "Bất luận cách xa bao nhiêu, đểu cảm ứng được lẫn nhau? Đây không phải giống với bí mật trong quyển trục nhiệm vụ sao?"
Tu sĩ râu ngắn cười nói: "Đúng rồi! Giống với quyển trục nhiệm vụ! Dù sao mấy loại quyển trục hạch tâm của nó cũng từ Thiên Nhai Thạch chế tác, ngươi có thể coi cái Thiên Nhai Liên Thai này là cụ tổ của quyển trục cũng được."
Tô Hạo chỉ chỉ, nói:" Ta có thể cầm xem thử không?"
"Được, cứ cầm lấy đi!" Tu sĩ râu ngắn cũng rất sảng khoái, người khoe khoang chính là như vậy, bảo bối mà bản thân có được, được người khác ưu thích, hắn liền vui vẻ. Ta có đồ ngươi thích, liền hỏi ngươi có hâm mộ không? Liền hỏi ngươi có ghen tị không.
Hơn nữa, hai người này cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ mà thôi, cũng không gây nổi sóng gió gì.
Tô Hạo nhận được sự đồng ý của đối phương, liền cẩn thận cầm lấy Thiên Nhai Liên Thai lên dò xét.
Đường cong chỉnh thế được chế tác rất tinh xảo đấy, cả đóa hoa sen này như mới được hái từ hồ nước lên, chỉ là trên bông hoa có chút không được trọn vẹn, mỗi một cánh hoa đều mài mòn vì thời gian tẩy rửa.
Trong mắt Tô Hạo, đóa hoa này không những có công năng đặc biệt, mà chỉ nhìn thôi, cũng là một kiện tác phẩm nghệ thuật cực kỳ đẹp mắt.
Đáng tiếc chính là, trải qua năm tháng hao mòn, món tác phẩm này dần dần biến mất...
To Hạo hỏi: "Đóa Thiên Nhai Liên Thai này tiền bối tính bán bao nhiêu?"
Phong Linh Tiên Tử kinh ngạc, thầm nói: "Tên Phong Úy này làm gì vậy, hai tay áo hắn trông trơn, cũng dám hỏi giá!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận