Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 122: Nhẹ Tay

Phất Đức gõ cửa một gian phòng, chậm rãi đi vào, cũng đóng cửa lại.
Trong phòng có hai chén đèn dầu phát sáng để ở giữa, đem một cái bóng đơn sơ của lão đại kéo dài.
Thân ảnh này có hai má lộ ra gầy gò, giữa trán đầy đặn, đôi mắt hiện lên vẻ vô cùng bình tĩnh, hắn đang ngồi trước bàn bày một đống tư liệu, giờ phút này đang lật xem một quyển sách thật dày, thẳng đến khi Phất Đức đi tới phía sau lưng hắn, hắn cũng không thèm ngừng lại.
Thời điểm Phất Đức không biết có nên gọi hay không, thì nam tử đơn bạc tùy ý chỉ tay về phía trước, ý bảo Phất Đức ngồi trước một bên, nói khẽ: "Phất Đức, ngươi chờ ta một chút!"
Phất Đức cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi trên mặt ghế, nhìn thủ lĩnh bọn hắn, đọc từng tờ quyển sách.
Không biết qua bao lâu, nam tử đơn bạc mới thở dài một hơi, đem sách khép lại, thì thào lẩm bẩm: "Không sai biệt lắm!"
Đóng lại quyển sách để về phía trước, xoay người lại hỏi: "Làm sao vậy Phất Đức, đêm nay hành động thế nào!"
Phất Đức nghiêm túc đáp: "Thất bại, An thủ lĩnh".
Thủ lĩnh của hắn tuy rằng nhìn qua thì không có gì mạnh mẽ, nhưng Phất Đức cũng không dám ở trước mặt càn rỡ, có lẽ đây chính là kính sợ đi! Đâu tiên là tôn kính, tiếp theo là sợ hãi.
An gật gật đầu, lơ đễnh nói: "Không sao, chuyện này cũng không phải trọng điểm."
Sau đó ý chí cánh tay Phất Đức: "Tay của ngươi xảy ra chuyện gì vậy?"
Phất Đức nhúc nhích cánh tay, nói: "Có thể chữa trị, vấn đề không lớn."
An điều chỉnh lại ghế, thoải mái dựa lưng xuống, thản nhiên nói: "Đây là vết cắt ngươi tự làm? có thể làm ngươi chủ động cắt thịt, ở Lâm Thành này cũng không có nhiều người có bản lĩnh như vậy."
Phất Đức gật đầu nói: "Quả thực đụng phải một quái nhân thấp bé, cùng với một tên [Thân Giáp Nhân], hai người toàn thân được bao bọc bởi bóng tối, không thể nhìn ra điều gì. Tên lùn kia thoạt nhìn như người bình thường, nhưng mà hắn có thể ở trong nháy mắt đâm thủng giáp xác của ta, hơn nữa rất dễ dàng xuyên thủng, làm cho ta có cảm giác rất quái dị."
An trở nên nghiên túc, nhíu mày nói: "Biết hắn ở danh sách nào không?"
Phất Đức lắc đầu nói :"Không biết."
Sau đó suy đoán nói: "Có phải cấp bốn [Dạ Ma] của danh sách [Dạ Hành Nhân]?"
An chậm rãi nói: "Có khả năng!"
Phất Đức do dự nói: "Thế nhưng là, ở Lâm Thành chúng ta không có [Dạ Ma]..."
Móng tay bén nhọn của An nhẹ nhàng gãi ót: "Không nhất định là ở Lâm Thành, cũng có thể từ địa phương khác đến đây."
"Chuyện này..."Phất Đức lập tức do dự, danh sách cao càng ngày càng xuất hiện nhiều ở Lâm Thành , khiến một tên cấp hai như hắn liền cảm giác được nguy hiểm.
Nhưng mà không có biện pháp, lấy loại tiểu thành như Lâm Thành, thật đúng là lựa chọn tốt nhất cho mấy dị nhân cấp bốn cạnh tranh thất bại tới trú ẩn.
An lẩm bẩm nói: "Phất Đức, không cần lo lắng, cứ để toàn thành thị này loạn lên đi, càng loạn, chúng ta càng có cơ hội! [Dạ Ma] xuất hiện cũng không quan trọng, ngược lại càng có lợi. Hiện tại, còn thiếu một chút cơ hội, rất nhanh 'Thiên Môn Hội' cùng ' Thần Quang Hội' sẽ tử đấu, chúng ta chỉ cần trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi là được, chờ xem!"
Sau đó hắn chăm chú quay đầu nhìn Phất Đức nói: "Phất Đức, chỉ cần chúng ta thành công tấn cấp, ta liền mang ngươi rời khỏi đây, đi đến thành thị lớn, kiến thức xem vẻ đẹp của thế giới này."
Phất Đức vô cùng tin tưởng lời nói của An, bởi vì An mang đến cho hắn hy vọng.
Phất Đức nói: "Thế kế tiếp ta phải làm thế nào?"
An vạch tay lên ót, chậm rãi nói: "Ta phải xác định vị trí của Thần Quang hội cùng Thiên Môn hội, hơn nữa phải tìm được thân phận của bọn hắn, nói cách khác, ta phải lấy được mạng bọn họ."
Sau đó từ trên bàn lấy ra hai cuốn họa, chậm rãi mở ra, phía trên vẽ phân biệt một thiếu nữ với thiếu niên, phía dưới đánh dấu thân phận cùng vị trí mà bọn họ hay xuất hiện.
An lại lấy ra hai huy chương đồng, nói: "Ngươi cũng Y Y đi ám sát hết hai người bọn họ đi! Mỗi người chọn một mục tiêu, nhưng mà phải nhớ kỹ, lần đầu tiên ám sát không thể thành công, sau đó đem huy chương phỏng chế này lưu lại, mà lần thứ hai ám sát phải nhất định một kích toi mạng, sau đó trực tiếp rời đi!"
Phất Đức minh bạch ý tứ của An, gật đầu nhận lấy bức họa cùng huy chương.
...
Tô Hạo chăm chú nhìn Á Sơn nằm ở một bên, quan sát biến hóa Á Sơn, thường cách một đoạn thời gian, đoản đao trên tay của hắn liền nhanh nhẹn đâm một đao vào tay Á Sơn, lấy một chút máu chứa vào bình.
Á Sơn tựa hồ đối với chuyện này thì không hề hay biết, vẫn như cũ mê man.
Rất nhanh, thân thể Á Sơn nảy sinh ra biến hóa, lân giáp toàn thân dần dần thối lui, thân hình thu nhỏ lại, biến thành một người bình thường.
Ngay sau đó làn da trở nên tối, dần dần biến thành đen.
Tô Hạo thừa cơ hội đâm xuống một đao, lấy ra một chút máu dị dạng, bởi vì đây là thời khắc mấu chốt, vì vậy tần suất lấy máu của hắn vô cùng cao, hầu như mười giây là bổ một đao.
Nhưng điều làm cho Tô Hạo kinh ngạc chính là, theo thân thể Á Sơn càng ngày càng đen, những vết thương hắn đâm ra cũng vậy mà khôi phục như lúc đầu, tựa hồ Á Sơn đã lấy được năng lực khôi phục rất mạnh.
Rất nhanh, bên ngoài làn da Á Sơn bắt đầu trở thành màu nhạt, khôi phục lại bộ dạng lúc đầu, bất quá một phút sau, thân thể của hắn lại lần nữa hóa đen, dần dần xảy ra lột xác, cùng lúc đó cả người hắn to lên như quả cầu bành trướng, biến thành cường tráng, cao lớn.
"Thật sự là một sinh mệnh thần kỳ, biến hóa thần kỳ, đến tột cùng làm sao có thể làm được thế này..."Toàn bộ quá trình Tô Hạo đều quan sát, vẻ mặt hắn mới lạ, hơi nữa còn rất nghi hoặc.
Tim Tô Hạo đập nhanh hơn, toàn bộ người dần dần hưng phấn lên: "Mọi vật trên thế gian, tất nhiên sẽ có quy luật của mình, sẽ không vô duyên vô cớ mà sinh ra, cũng không vô duyên vô cớ mà mất, mọi thứ đều có nguyên lý của nó. Như vậy, nguyên lý để sinh ra biến hóa là gì?"
Nắm giữ được biến hóa của người ở thế giới này, hiểu rõ quy luật tiến hóa, đối với hắn, chuyện này rất có ý nghĩa.
Nếu thấu hiểu, thì không chỉ giúp hắn có thể tùy ý khống chế lực lượng, còn có thể vạch trần một góc sinh mệnh của vũ trụ thần bí.
Trong lòng nghĩ đến vấn đề, tay Tô Hạo cũng không chậm lại chút nào, rất nhanh, chỉ còn lại một chai duy nhất. Mà quá trình tiến hóa của Á Sơn cũng đã đến bước cuối cùng.
Hắn lần nữa biến trở lại bộ dáng người bình thường, chỉ mặc một cái quần cộc nằm trên mặt đất.
Vài phút sau, Á Sơn dần dần tỉnh lại, trong mắt toát lên vẻ hưng phấn không cách nào che giấu.
"Duy lão đại, ta thành công rồi!" Hắn trở mình nhảy lên, năm tay chậm rãi mở ra, thân thể rất nhanh biến thành giáp đen cường tráng, trong chớp mắt biến thành một người có thân hình cao lớn nhân giáp, đến cả trên mặt cũng mọc đầy một tầng giáp xác, nhìn qua , không cách nào có thể nhìn rõ khuôn mặt.
Lúc này, Á Sơn mới để ý mấy cái bình nhỏ quanh người, tò mò hỏi: "Duy lão đại, ngươi ở chỗ ta lấy ra nhiều bình nhỏ như vậy để làm gì?"
Tô Hạo khoát tay áo, nói: "Không có gì, tổng thể thế nào?"
Á Sơn nhảy dựng lên: "Cực kỳ mạnh, đây chính là [Hoành Hành Giả], ta chưa từng bao giờ có cảm giác tràn đầy sức sống như vậy, ta cảm giác mình vô địch. Nhưng mà năng lượng bây giờ tiêu hao hơi nhiều, tổng thể thì có chút suy yếu."
Tô Hạo nói: "Ta không phải hỏi cảm nhận của ngươi, ta hỏi ngươi lấy được năng lực gì, nói ta nghe một chút."
Á Sơn cười hắc hắc nói: "Lân giáp của ta triệt để tiến hóa, biến thành giáp xác đen, như là trên thân mặc vào một tầng áo giáp dày đặc, đao thương khó làm tổn thương. Địa phương giáp dày nhất khoảng chừng này...."
Á Sơn nói xong, liền khoa chân múa tay một hồi, Tô Hạo nhìn qua thì khoản năm phân.
Giáp xác dày 5 xăng-ti-mét...
Tô Hạo đem cái bình cuối đưa tới: "Đến, đầy bình!"
Á Sơn vô thức thò tay tiếp nhận, đột nhiên nhớ ra gì đó, ánh mắt nhìn qua mấy bình nhỏ đặt chỉnh tề.
Á Sơn cạn lời.
Đây chính là thí nghiệm trên người mà Duy lão đại nói sao?
Đang muốn ở trên người tìm một địa phương có thể chích máu, ai ngờ Duy lão đại đa đưa tới một thanh đoản đao.
Mà trên mũi đao còn có chút vết máu mới lạ, làm cho Á Sơn âm thầm sợ hãi, vừa rồi hắn hôn mê rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Á Sơn thò tay muốn tiếp nhận, ai ngờ Tô Hạo cổ tay chuyển một cái thu hồi đoản đao, chỉ nghe Tô Hạo nói: "Để ta tự mình tới lấy, thuận tiện xem cường độ giáp xác cứng thế nào."
Á Sơn đột nhiên nhớ tới vị [Hoành Hành Giả] kia bị Tô Hạo mở một lỗ máu sau lưng, hắn nuốt nuốt nước miếng: "Duy lão đại, ngươi .... ngươi nhẹ tay một chút!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận