Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 444: Duy Lão Đại Cứu Mạng !

Vẻ mặt Phong Linh Tiên Tử tràn đầy ngơ ngác nhìn Tô Hạo rút ra từng quyển sách một, lật qua lật lại rất nhanh, sau đó cất vào, toàn bộ quá trình không tới 10 giây.
Thoạt nhìn đúng là đang chọn sách không sai, bất quá tốc độ này tựa hồ có chút không thích hợp!
Nhìn một chút, Phong Linh Tiên Tử có cảm giác không đúng, trong lòng suy đoán: "Trí nhớ của tên tiểu tử Phong Úy này vô cùng biến thái đấy, không phải lật qua lật lại như vậy, liền đem nội dung trong sách nhớ hết chứ?"
Nàng bị suy nghĩ của mình dọa cho hoảng sợ, lập tức lắc đầu nói: "Không thể nào, chuyện này căn bản không có khả năng! Nhìn kỹ, Phong Úy lúc này cũng lười đọc kỹ, chỉ lật qua một cái liền xong!"
Phong Nhan phát giác được sự khác thường của Phong Linh Tiên Tử, khó hiểu nói: "Tiểu Phong Linh, ngươi làm sao vậy?"
Phong Linh Tiên Tử lộ ra nụ cười khó coi: "Không có gì."
Phong Nhan đem Phong Linh Tiên Tử kéo qua một bên, hạ giọng nói: "Tiểu Phong Linh, sư tôn Phong Hoa của ngươi lúc nào thì về?"
Phong Linh Tiên Tử như tên trộm nói: "Sư tôn đi Thanh Ngọc U Châu rồi! Phong Nhan sư thúc yên tâm, sư tôn về ta sẽ truyền tin cho ngài."
Phong Nhan bất mãn nói: "Hừ, lão già kia lại tránh mặt bản tiên nữ!"
Sau đó nàng ưỡn bộ ngực to lớn của mình lên, nhìn Phong Linh hỏi: "Tiểu Phong Linh, sư thúc có đẹp không?"
Phong Linh Tiên Tử khen : "Cực kỳ xinh đẹp, chưa bao giờ thấy tiên tử đẹp như sư thúc."
Phong Nhan mặt mày hớn hở.
Phong Linh Tiên Tử lại nói tiếp: "Phong Nhan sư thúc cố lên, ta nhìn sư tôn rất nhanh bị sư thúc bắt lại rồi!"
"Thật sao?" Hai mắt Phong Nhan tỏa sáng, liền nghĩ tới một đống đan dược trong đầu.
'Cũng không biết, có loại dược gì, có thể đem một gã Kim Đan trói lại..."
Tô Hạo lúc này chuyên tâm vào đống thư tịch trước mắt, hắn truyền vào huyết khí, đem số liệu thu thập vào quả cầu không gian.
Vừa mới bắt đầu hắn còn giả bộ đọc một vài trang, ngụy tạo một phen, nhưng về sau phát hiện hai người sư thúc cùng sư tổ không phản ứng, hắn cũng không cần lo lắng nữa, triệt để tăng tốc.
Huyết khí 'cẩn thận từng li từng tí' dũng mãnh truyền ra, đem tất cả thứ có thể thu nhận đưa vào quả cầu không gian.
Tô Hạo càng làm càng hăng, ngược lại Phong Nhan đứng ở một bên, tựa hồ đối với chuyện Tô Hạo đọc lướt qua nhịn không được nữa.
Nàng nhíu mày nói: "Phong...."
Phong Linh Tiên Tử ở một bên lúng túng bổ sung: "Sư thúc, Phong Úy!"
Chẳng lẽ cái tên nàng đặt khó nhớ như vậy sao? 'úy nhiên thành phong' rất tốt mà!
Phong Nhan ho khan một tiếng: "Phong Úy, ngươi đã chọn xong chưa? Tất cả đống sách ở đây ngươi đều lật một lần rồi!"
Tô Hạo thuận miệng nói: "Sắp xong rồi!"
Phong Nhan đen mặt lại nói: "Nếu như ngươi cầu ta, ta sẽ giúp ngươi lựa chọn mấy quyển sách thích hợp."
Tô Hạo gấp rút sao chép, không cần nghĩ cũng đáp: "Cầu ngài? Không cần không cần!"
Phong Nhan nghe vậy, lửa giận dâng lên!
Nàng quay đầu nhìn Phong Linh Tiên Tử nói: "Tiểu Phong Linh, thứ cho ta nói thẳng, tên độ đệ này của ngươi không biết lớn nhỏ, còn là thiên tài? Xem ra ngươi nhìn lầm rồi!"
Phong Linh Tiên Tử lườm Tô Hạo, nhỏ giọng nói với Phong Nhan: "Sư thúc, Phong Úy thật sự là thiên tài, không nên xem thường hắn a, ta sợ mấy người khác tự rước lấy nhục."
Phong Nhan 'hừ' một tiếng, đem lỗ mũi nhếch qua một bên.
"Ta chọn xong rồi."
Lúc này, thanh âm vui sướng của Tô Hạo vang lên, hắn cất bước nhẹ nhàng bước tới trước mặt Phong Linh cùng Phong Nhan nói: "Sư thúc tổ Phong Nhan, sư tôn, ta chọn xong rồi! Chúng ta lúc nào ly khai?"
Phong Nhan hỏi: "Ngươi chọn sách nào?"
Tô Hạo tiện tay chỉ một cái: "Mười quyển ở hàng thứ nhất."
Phong Nhan cạn lời.
Nàng liền xác nhận Tô Hạo một chữ xem cũng không hiểu, thở phì phì rút ra mười cuốn sách từ chỗ khác, đưa cho Tô Hạo nói: "Lấy về xem đi! Em Bé!"
Tô Hạo nhận lấy, thật tâm cảm tạ: "Cảm ơn Phong Nhan sư thúc!"
Phong Nhan hừ một tiếng nói: "Nhớ ký một tháng sau trả lại cho ta!"
Tô Hạo do dư nói: "Không cần phải...."
Sau đó hắn đem mười quyển sách đưa trở về: "Sư thúc, vô cùng cảm tạ sách của sư thúc, nhưng ta chỉ cần mười quyển thôi! Về phần sách này, cũng không cần mang theo, bởi vì.... Nếu như ta nói nội dung trong mấy quyển sách này mình nhớ hết rồi, ngươi sẽ tin chứ?"
Phong Nhan mặt không biểu tình nhìn Tô Hạo, phun ra hai chữ: "Cuồng vọng!"
Tô Hạo thở dài: "Nói thật lại không ai tin sao?"
Nếu không phải ở trong tiên môn, có Phong Linh Tiên Tử, cùng nể tình mấy quyển sách này, Tô Hạo cũng không quản Phong Nhan có tin hay không!
Phong Linh Tiên Tử ở bên cạnh nói: "Sư thúc, trí nhớ của Phong Úy rất tốt, nói không chừng nhớ kỹ đấy!"
Phong Nhan cười nhạo nói: "Hắn có nhớ hay không là chuyện của hắn, liên quan gì tới ta! Ta nể tình mặt mũi của tiểu Phong Linh ngươi, mới đưa thêm sách cho hắn, hắn không biết quý trọng thì thôi."
Sau đó nhìn Tiểu Phong Linh nói: "Tiểu Phong Linh, ngươi nhìn lầm người rồi! Loại người không biết trời cao đất rộng như này, không đáng để ngươi bồi dưỡng, vài năm sau ra làm nhiều vụ, đoán chừng cũng sẽ chết thôi."
Tô Hạo cũng không giải thích, Phong Nhan cho hắn nhiều sách như vậy, cũng cảm tạ nói: "Cảm ơn sư thúc Phong Nhan, sau này có chuyện Phong Úy có thể giúp được , quyết không chối từ!"
Phong Nhan không thèm để ý tới Tô Hạo, đem mặt hướng sang một bên. Sau đó tay bấm niệm pháp quyết, trong sương mù ly khai một lối đi, nàng cũng không nói chuyện, để Tô Hạo tự hiểu.
Tô Hạo mắt nhìn Phong Linh Tiên Tử, Phong Linh Tiên Tử nói: "Phong Úy ngươi về trước đi, ta có lời muốn nói với sư thúc tổ."
Tô Hạo gật đầu, theo thông đạo đi ra.
Sau khi rời đi, Tô Hạo quay đầu nhìn sương mù hợp nhất sau lưng, thở dài một hơi: "Lần này có thể coi thu hoạch được một mảng, chỉ là nữ tu sĩ này không dễ ở chung!"
Đối với Tô Hạo mà nói, đạt được mục đích đã là thành công, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Đoán tâm tư nữ hài, làm cho nữ hài cảm thấy vui vẻ hay gì gì đó, hắn không am hiểu ! Hơn nữa, hắn rất bận, không có thời gian để lầm mấy chuyện này!"
Với lại còn nói, hắn chọc cho nữ nhân vui vẻ làm gì?
Nghĩ xong, Tô Hạo nhanh chóng rời đi, hướng chỗ ở mình chạy tới.
Trong sương mù, trong lâu đài công chúa của Phong Nhan, Phong Linh Tiên Tử kéo tay Phong Nhan không ngừng xin lỗi: "Phong Nhan sư thúc, ta thật không biết sẽ thành cái dạng này, ta về sau sẽ không mang người khác tới nữa, người tha thứ cho ta đi mà!"
Phong Nhan rút tay, lỗ mũi lần nữa ném qua một bên: "Hừ"!
Phong Linh Tiên Tử nói: "Phong Nhan sư thúc, ta nghe nói đại sư Mỹ Y lại ra mắt sản phẩm tiểu tiên nữ mới..."
Phong Nhan nói: "tiểu Phong Linh, lần này ta tha thứ cho ngươi!"
Phong Linh Tiên Tử cười hì hì nói: "Kỳ thật ta dẫn hắn đến, chính là muốn khoe khoang với sư thúc đấy, Phong Úy chính là thiên tài, chỉ cần thứ hắn nhìn qua, liền không bao giờ quên!"
Phong Nhan nhíu mày nói: "Thật?"
Sau đó Phong Linh Tiên Tử đem trí nhớ thần kỳ của Tô Hạo, nói ra một lần, lại nói: "Không chỉ như thế, từ trước đến nãy những người ta gặp mặt, hắn là một trong những người có ngộ tính cao nhất. Hơn nữa..."
Phong Linh Tiên Tử chân thành nói: "Hơn nữa, Phong Úy không thèm nói dối! Vừa rồi hắn nói đã nhớ, vậy tất nhiên đã nhớ mấy quyển sách mà sư thúc tặng thêm! Không có giả dối!"
Phong Nhan lại hỏi: "Thật sự?"
Phong Linh Tiên Tử gật đầu: "Thật 100%!"
Phong Nhan nói: "Vậy sao vừa rồi ngươi lại không nói sớm!"
Phong Linh Tiên Tử thầm nói: "Người vừa rồi nổi nóng, ta nói ngươi cũng không nghe a!"
Bất quá trên mặt lại nói: "Vừa rồi có Phong Úy trước mặt, ta ngại nói ra!"
Phong Nhan đối với Tô Hạo nổi lên tiểu tâm tư: "Trí nhớ tốt vậy sao? Không phải có thể...."
Nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt nàng lộ ra nụ cười ngây ngốc.
Thời điểm Tô Hạo đang quay lại chỗ ở của mình, chuẩn bị đọc tư liệu về trận pháo, không nghĩ tới trong đầu lại bắn ra mấy tin tức, đưa tới sự chú ý của hắn.
"Á Sơn?" Tô Hạo một bên chạy, phân ra ý thức tiến vào quả cầu không gian, ấn mở tin tức Á Sơn.
"Duy lão đại!"
"Duy lão đại cứu mạng a!"
"Duy lão đại mau tới cứu ta a! Ta bị tu tiên giả truy sát! [Địa Quân] cùng phù văn cũng không phải là đối thủ!"
"Chết rồi..."'.
Tô Hạo lau mồ hôi chán của mình, không khỏi vì nhân sinh của Á Sơn mà thương sót.
Hắn cũng đã đem Á Sơn tiến hóa thành [Địa Quân] rồi, lại thêm không ít phù văn, nghĩ đi nghĩ lại cũng có chút năng lực tự vệ! Không nghĩ tới mới qua được bao lâu, liền đi trêu chọc tu tiên giả rồi hả?
ra-đa Tô Hạo đảo qua, thấy xung quanh không có người, ý niệm hợp nhất, rất nhanh biến thân thành [ Mệnh Tử ], thân thể tức thì biến mất tại chỗ, truyền tống đến bên cạnh Á Sơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận