Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 82: Chúng Ta Cần Ngươi ! (1)

Đạo thân ảnh này, toàn thân đều mặc trọng giáp, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh nhạt.
Khí thế như cầu vòng.
Hiện lên gần Mông Tú Thú, ánh đao hạ xuống.
"Táp táp!."
Xúc tua không thể nào chặt gãy của Mông Tu Thú vậy mà giờ này đã rơi trên mặt đất.
"Tất !"
Mông Tu Thú đột nhiên nhận lấy trọng thương, liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn.
Xúc tua đang quấn lão Lưu bị đứt gãy , khiến lão té ngã về phía trước.
Một thân ảnh cao gầy rất nhanh đã tiếp được lão Lưu, mùi thơm xông thẳng vào mũi.
Là Phùng Mạn Nhi!
Phùng Mạn Nhi bắt được lão Lưu xong, liền rời khỏi chiến trường.
Loại tổn thương kiểu đâm thủng này, chỉ cần không trúng vào chõ hiểm, đối với tông sư như lão Lưu mà nói, chỉ có thể coi là trọng thương, cũng không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Bản thân bị trọng thương, nhưng có thể đổi được tâm của Phùng Mạn Nhi, vụ làm ăn này Lão Lưu bán không lỗ!
Tất cả mọi người nhìn một thân áo giáp bạc đột nhiên xuất hiện giữa chiến trường, đều sợ đến gây người.
Vị mặc áo giáp bạc này, chiều cao tầm khoản một mét bảy, vóc dáng nhỏ con, không biết từ chỗ nào xuất hiện, bọn họ cũng không biết trấn Lăng Vân lại có một nhân vật như thế.
Hoa Hoằng Nhất sao có thể bỏ qua cơ hội Mông Tu Thú bị thương được, hắn lập tức dùng một chùy băng nện vào ót của đối phương.
Mông Tu Thú lui lại một bước, lúc này trên đầu của nó, khắp nơi đều dính đầy băng sương, hàn khí tỏa ra bốn phía.
Tô Hạo sau khi cứu lão Lưu thoát khỏi cái chết xong, hắn cũng không rời khỏi chiến trường, lập tức lao tới Mông Tu Thú.
"Bốc Phát!."
Dưới chân giẫm mạnh một phát, một tiếng nổ bạo vang, Tô Hạo như viên đạn bán tới hướng Mông Tu Thú.
"Phù văn của Mông Tu Thú là "Cứng Rắn" được trải rồng toàn thân, kết hơn với lân giáp dày đặc, công kích bình thường không cách nào phá được mấy tầng phòng ngự này, như vậy chỉ có thể dùng "Xuyên Thấu" "Sắc Bén" "Ma Mộc" cùng "Xâm Thực" tiến hành công kích, trước đục ra một lỗ thủng!."
Đầu óc Tô Hạo nhanh chóng suy nghĩ đối sách, trong nháy mắt đang lao tới liền chế định ra kế hoạch tấn công.
Tốc độ Tô Hạo quá nhanh, mấy cái xúc tua liền không thể chặn lại được, nó chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh đao của Tô Hạo, hung hăng chém vào đầu của mình.
"Xì.... Á!."
Tô Hạo dùng huyết khí hùng hậu của mình vẽ phù văn "Xuyên Thấu", trước phá đi hiệu quá "Cứng Rắn" của Mông Tu Thú, sau đó dùng "Sắc Bén" cùng "Xâm Thực" bồi thêm vào, cộng thêm huyết khí của bản thân, hắn đơn giản thành công ở trên thân Mông Tu Thú mở ra một lỗ hổng thật dài, lưỡi đao màu đỏ như cắt vào một miếng nhựa vậy.
"Tất !"
Tiếng gào thét của Mông Tu Thú càng lớn, lần này nó đã chân chính bị thương, vô số xúc tua ở dưới thân liền tuôn ra, nhìn qua thì khoản hai ba trăm cái, phô thiên cái địa hướng bốn phía bắn tới.
"Lui!." Hoa Hoằng Nhất lập tức quát to một tiếng, dẫn đầu rút lui, mấy Tông Sư khác cũng vội kéo dài khoảng cách, cũng có người nhao nhao nhảy ra.
Mà đại bộ phận xúc tua đều bắn về phía Tô Hạo, đem không gian xung quanh Tô Hạo phong tỏa lại.
"Bình Chướng!" "Thiên Chuyển" "Kiên Ngạch" "Chấn Động"!
Tô Hạo liền phát động phù văn mình đã chuẩn bị từ trước, đối mắt với vô số xúc tua đang lao tới, hắn không lùi mà tiến.
Trường đao trong tay lóe lên hào quang lập lòe, hiệu quả sắc bén cùng xâm thực vẫn còn đang bám vào.
"Chém Ngang Hình Xoắn Ốc".
Tô Hạo nhảy lên, trường đào trong tay xoay tròn, ánh đao màu trắng thoát ẩn thoát hiện.
"Boong!."
"Phốc phốc phốc...."
Lập tức có vô số xúc tua bị chặt đứt, rơi xuống trên mặt đất, vết cắt trơn nhẵn, lại có vết ăn mòn xì xì vang lên.
Xúc tua tránh được đòn tấn công của Tô Hạo, liền hung hăng lao lên đâm vào trên thân Tô Hạo thì bị một tầng bình chướng màu đỏ ngăn cản lại, nữa có mấy cái đột nhiên mất đi sự chính xác, đâm lệch qua một bên.
Tô Hạo một cước dẫm lên mấy đầu xúc tua bị lệch, mượn lực nhảy lên, liền nhảy ra khỏi phạm vi công kích của xúc tua, hướng phía Mông Tu Thú lao đến.
Lúc này, xúc tua của Mông Tu Thú đã ra ngoài hết, còn chưa kịp thu hồi, trong lúc nhất thời nó không còn thủ đoạn để công kích.
Trường đao cầm ngược, mũi đao hướng xuống.
"Phốc!." Một đao hung hăng đâm vào miệng vết thương dài lúc trước, thẳng đến tận cả chuôi đao, sau đó thuận thế kéo chỗ vết thương thêm dài thêm.
Lại hung hăng kéo xuống dưới.
"Xùy!."
Lúc này lỗ hổng đã mở đủ rộng, huyết dịch màu lam như súng nước cứu hóa mà phun ra ngoài, tưới vào áo giáp của Tô Hạo.
Ánh mắt Tô Hạo không nháy một cái, lập tức rút đao thối lui, rời xa Mông Tu Thú.
Đồng thời cũng bắt đầu vẽ phù văn bổ sung, theo trình tự là "Bộc Phát" "Bình Chướng" "Thiên Chuyển" "Kiên Ngạch" "Sắc Bén" "Xuyên Thấu" Xâm Thực".
Quả nhiên, Tô Hạo vừa mới rời đi, đối phương liền bắt đầu nổi điên.
Nó truyền ra một tiếng rít thê lương khủng khiếp, xúc tua dưới thân thì điên cuồng quơ loạn xạ.
Mông Tu Thú xoay người, dùng hai cái sừng nhọn nhắm Tô Hạo đâm tới.
Hoa Hoằng Nhập lập tức hướng về phía Tô Hạo hô: "Huynh đệ, cẩn thận cái sừng!"
"Phanh!."
Dưới thân Mông Tu Thú bùng nổ, hình thể cực lớn lao lên như đạn pháo, nhắm phía Tô Hạo bay tới.
Bị một đầu hung thú cao hơn hai mươi mét nhắm tới, cảm giác là gì?
Áp bách!
Như là bị mặt trăng trên trời rơi xuống vậy.
Tô Hạo nheo mắt lại, thông qua công kích vừa rồi, hắn phát hiện tuy rằng có thể phá vỡ phòng thủ của đối phương, nhưng hình thể của nó quá lớn, mà đao trong tay hắn thì giống cây tăm, dù có mở ra vô số lỗ hổng, thì tổn thương cũng thật sự có hạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận