Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 109: Quái Nhân

"Tiểu Sáng, thu nhập dữ liệu hoàn cảnh xung quanh, nhận diện khuôn mặt."
"Chuẩn bị thu nhập."
Tô Hạo lần nữa quay đầu nhìn lại.
"Thu nhập dữ liệu thành công."
Trong tâm mắt của Tô Hạo xuất hiện bốn vị trí được đánh dấu đỏ, có lớn có nhỏ, từ xa đến gần, cái gần nhất là trên một thân cây.
Tô Hạo dùng ánh mắt quét qua vị trí cái cây, lập tức phát hiện một người quái dị, hai tay ôm ở trước ngực, giống như con dơi đứng ngực trên cành cây, bị nhiều chiếc lá ngăn trở, hơn nữa còn nhẹ nhàng lắc lư theo nhánh cây.
Nếu không có tiểu Sáng nhận diện khuôn mặt, Tô Hạo tất nhiên sẽ không phát hiện được quái nhân này.
Mặc dù chiếc liếc qua, nhưng nhờ có tiểu Sáng trợ giúp, Tô Hạo vẫn như cũ thấy rõ bộ dạng của đối phương.
Nhìn như con người, nhưng lại khác với người Chu Hoạch, lông ở trên người đối phương đa số là lông màu đen, lỗ tai rất lớn, nhìn qua vô cùng hung dữ, trên chóp mùi dài có một cái bướu thịt nhỏ, hai răng nang nhọn từ hàm trên duỗi ra ngoài, hạ dưới bờ môi, hai tay ôm trước ngực khá dài nhưng ít thịt, khuỷu tay dài đến tận đầu gối, giống như một người Dơi hình người vậy.
"Đậy là thứ gì?" Trong đầu Tô Hạo buồn bực không thôi, lách qua chỗ ẩn nấp, hướng một phương khác đi đến.
Bốn phía đã không có người nào rồi, mà đối phương tựa hồ không vội động thủ, muốn chờ màn đêm hoàn toàn buông xuống.
Tô Hạo phán đoán, ban đêm quỷ dị ở Lâm Thành, có liên quan đến tên quái nhân này, nhưng Tô Hạo có chút nghĩ không rõ lắm, vì sao đối phương lại nhìn chằm chằm vào mình hắn thôi?
Muốn ăn no thì chọn người to con một chút, hắn mới là đứa trẻ ba tuổi, căn bản còn không đủ nhét kẽ răng!
Có phải tên quái nhân này quá cùi bắp, vì vậy chuyện sang săn giết trẻ em không có lực phản kháng?
Tô Hạo đã tìm được một cái góc tường, lưng dựa vào góc, chậm rãi ngồi xuống, toàn bộ người cuộn mình lại, giả vờ như chìm vào trong giấc ngủ.
Kì thực hắn híp mắt lại quan sát nhất cử nhất động của quái nhân, đoản mâu trong tay tùy thời cho đối phương một kích trí mạng.
Quái nhân kia ưa thích đem mình treo ngược nơi chỗ cao, giống như món trang sức vậy, hơn nữa còn lẩn vào màn đêm, làm cho người ta khó phát hiện.
Sau nửa giờ, bầu trời hoàn toàn tối thui, quái nhân thấy vậy liền triển khai, hắn buông lỏng chân ra, toàn bộ người bắt đầu rơi tự do, ngay sau đó mở rộng hai cánh mỏng, nhẹ nhàng huy động, hướng Tô Hạo lướt đến, toàn bộ hành trình vô cùng im hơi lặng tiếng.
Thời điểm quái nhân chỉ còn cách ba thước, Tô Hạo đột nhiên mở mang, toàn bộ người bắn ra.
Trong đêm tôi hai người giao thoa ánh mắt với nhau.
Song phương lướt qua nhau.
"Xì !"
"Chích Két !"
"Bành!"
Vệt đỏ trên thân Tô Hạo ảm đạm xuống, đoản mau trong tay cũng biến mất, xuất hiện ở cổ quái nhân, đâm xuyên qua, khiến đối phương bị gãy xương cổ.
Quái nhân bị đoản mâu đánh trúng xương cổ liền mất đi ý thức trong nháy mắt, nhưng thân thể vẫn như cũ run rẩy, một lúc lâu sau, mới yên tĩnh bất động.
Vừa rồi giao thoa trong nháy mắt, Tô Hạo dùng "Bình Chướng" để ngăn cản móng vuốt của đối phương, sau đó đem đoản mâu trong tay đưa vào cổ họng đối phương, hoàn thành một kích tất sát.
Huyết khí tinh anh trên người hắn, trên thực tế chỉ đủ một lần vẽ phù văn.
Nhưng cũng chỉ cần một cái phù văn, cũng đủ rồi!
Tô Hạo chậm rãi nhích lại gần quái nhân, cẩn thận quan sát kết câu thân thể quái dị của đối phương, nói là quái nhân, trên thực tế đã thoát ly phạm vi con người, càng nhìn càng giống con Dơi hơn.
Hắn không biết trong bóng tối còn quái nhân khác hay không, nhưng nhất định phải mau chóng rời khỏi nơi này.
Tô Hạo tiến lên nhổ xuống đoản mâu của bản thân, đem vết máu lau lên áo của đối phương, sau đó tính rời đi.
"Hả" Đột nhiên Tô Hạo dừng lại, thò tay lên trên thân quái nhân lấy ra một cái bao, lung lay vài cái.
"Ting ting !"
Là thanh âm tiền tệ va chạm, mở ra nhìn, là một túi đầy Chu tệ, ít nhất cũng phải hai trăm Chu.
Trong đầu Tô Hạo hiện lên đầy dấu chấm hỏi, quái nhân cũng dùng tiền tệ sao?
Nhưng bất kể thế nào.
Số tiền này bây giờ là của hắn.
"Tranh thủ rời khỏi đây" Tô Hạo chuyển tới góc tường, sau khi cất kỹ đồ đạc của mình, liền dọc theo góc tường, lặng lẽ rời đi.
Nhưng còn chưa đợi hắn đi xa, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, tại nơi ban đêm yên tĩnh như vậy, tiếng bước chân trở nên rất rõ ràng.
Tô Hạo theo bản năng quay đầu nhìn xem, trong đêm tối, đồng tử của hắn có thể phóng to đến mức lớn nhất, làm cho hắn có thể thấy rõ sau lưng xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy từ trong góc lặng lẽ đi ra rất nhiều người, thoạt nhìn thì khá bình thường, nhưng những người này đều mang mặt nạ bảo hộ, thấy không rõ tướng mạo, chỉ lộ ra hai mắt cùng miệng, hiển nhiên có chuẩn bị mà đến.
Bọn hắn dùng thời gian ngắn nhích dần dần lại quái nhân người Dơi.
Sau to một sự tình làm người ta khó mà tin nổi xảy ra.
Chỉ thấy những người này nhao nhao bắt đầu nằm xuống, há miệng to, lộ ra hàm răng sắc bén, hung hăng cắn lấy thân thể quái nhân, xé rách ra một khối thịt đầm đìa máu tươi, cũng không thèm nhai, mà trực tiếp nuốt vào trong bụng.
Sau đó lại không thể chờ mà há xuống ăn tiếp!
Bảy tám người vây quanh thi thể quái nhân, mỗi người đều tẩn hưởng bữa tối ngon lành.
Tô Hạo đứng ở phía xa xem tới nỗi sợ nổ da gà.
"Thế giới này quả thật không bình thường!"
Tô Hạo cảm thấy sau lưng phát lạnh, hắn chu du rất nhiều thế giới rồi, có chuyện nào mà chưa thấy qua?
Nhưng lần này, hắn quả thật lần đầu tiên gặp phải. Ban ngày là người Chu Hoạch ưu mỹ tinh xảo, ban đêm lại trở nên máu tanh cuồng bạo?
Hơn nữa từ xa không ngừng có tiếng bước chân truyền đến, hiển nhiên có người đang chạy đến đây.
Chắc hẳn không qua bao lâu nữa, thi thể quái nhân này sẽ bị gặm đến nỗi chỉ còn xương cốt.
Sau đó Tô Hạo nghĩ đến cái thùng lớn tràn đầy hài cốt, hầu như sáng sớm đều có thể trông thấy mấy cái thùng lớn đấy, bị xe ba gác trở mang ra ngoài thành!
Tô Hạo bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế. Trong nháy mắt hắn nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Nhưng có một vấn đề nghĩ mãi không ra, vì sao người Chu Hoạch lại muốn thôn phệ quái nhân này đây?
Đây là một hoạt động sinh sống, hay còn ẩn tình gì khác?
Trong lòng Tô Hạo hiếu kỳ không thôi, nhưng lý trí nói cho hắn biết, nơi đây hết sức nguy hiểm, phải mau chóng rời đi.
Chờ sau khi tiến giai lên Tông Sư, hắn nhất định sẽ đem bị mật giấu trong Lâm Thành đào móc ra ngoài!
Tô Hạo không quan tâm cảnh tượng máu tanh nguyên thủy ở sau lưng, ngược lại nhanh chóng rời đi, xác định phía sau không có người, hắn mơi chui vào chỗ ẩn thân của mình.
Đem cửa động chặn lại!
An toàn!
Tô Hạo triệt để bình ổn tinh thần lại, bắt đầu tự hỏi một tháng nay ở Lâm Thành biết những gì.
Ban ngày thoạt nhìn bình thường, thuộc về kết cấu thành thị của xã hội xưa, chiếm diện tích rất rộng, chỉ là không nhìn thấy kiến trúc nào mang tiêu chí đại biểu, như phủ thành chủ, tiêu chí kiến trúc của giai tầng quản lý.
Nếu nói có thì chỉ có một tòa nhà cao ốc cao năm tầng, nghe nói là nơi đóng quân của "Thương Hợp Hội" gì đó.
Khác biệt lớn nhất của thành thì này so với thành thị ở kiếp trước là không có tường thành!
Thành thị xã hội xưa, làm gì không có tường thành?
Điểm này làm cho Tô Hạo nghĩ tới rất nhiều, khả năng lớn nhất, là ở bên ngoài thành thị, không có thứ gì cường đại uy hiếp, nếu có thứ gì uy hiếp thì cái thành này đã sớm bị phá hủy.
Tổng kết một chút, uy hiếp lớn nhất của tòa thành thị này, không phải đến từ bên ngoài, mà là ở bên trong.
Nếu như suy đoán này mà thật, thì không có tường thành cũng chẳng sao.
"Không có chiến tranh sao?" Trong khoảng thời gian này Tô Hạo có chút ngạc nhiên, thành thị mà không có tường thành, đặt ở xã hội hiện đại thì bình thường, nhưng đặt ở thời cổ đại thì không thấy nhiều.
Bên trong Lâm Tự thành này, rốt cuộc cất giấu điều gì?
Trời vừa tối, bầu không khí của cả tòa thành liền thay đổi, tình cảnh Tô Hạo thấy tối nay, đại khái chỉ có khi trời tốt mới phát sinh, hơn nữa cũng không chỉ ở một chỗ, từ mấy cái thùng gỗ thấy lúc sáng có thể chứng minh luận điểm này.
Tô Hạo từ trong đầu tiền thân cũng không đạt được nhiều tin tức, chỉ biết mỗi khi trời tối, liền phải trốn cho kỹ, không nên chạy loạn.
"Vấn đề cuối cùng, quái nhân kia rốt cuộc là thứ gì, vì sao phải tập kích ta?"
Lúc trước đều không có phát sinh sự kiện tập kích, nhưng hôm nay lại xảy ra, không bài trừ có liên quan đến hành vi hôm nay của hắn.
Tô Hạo rất nhanh đã tiến hành sàng lọc.
Đầu tiên tổng kết ra ba điều. Một là co lẽ khu vực này khá hỗn loạn, quái nhân kia tùy thời tập kích người dân, hai là do hôm nay hắn tiêu nhiều tiền, bị người ta theo dõi, ba là do hắn đánh sáu tên tiểu hài tử trong xóm, bị người ta theo dõi, mà quái nhân này lại chuyên môn lựa chọn người cường đại để tập kích.
Đương nhiên cũng không bài trừ khả năng bị người ta trả thù, tuy nhiên khả năng này tương đối nhỏ, mấy cái tiểu hài tử này, nhìn qua là biết trẻ lang thang không tiền không thế, không có khả năng mời đến quái nhân người dơi giúp trả thù.
"Hiện tại nghĩ nhiều cũng vô dụng, nguy hiểm không biết lúc nào sẽ đến, việc cấp bách bây giờ là mau chóng bổ sung đầy huyết khí tinh anh, tiến giai tông sư." Tô Hạo xếp bằng trong không gian nhỏ, vứt bỏ đi suy nghĩ lộn xộn trong đầu, rất nhanh tiến vào trạng thái nhập định, chậm rãi chuyển hóa huyết khí tinh anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận