Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 651: Không Cách Nào Phai Đi Tâm Tư Thăm Dò (1)

'Dược phẩm đặc hiệu' với tu sĩ Kim Đan thì Tô Hạo cũng đã từng thấy trong kho dược phẩm của Á Sơn, hẳn đây là kết quả nghiên cứu Dược Phẩm của Á Sơn.
Nếu như Phong Nhan có nhu cầu, Tô Hạo không ngại thoả mãn nàng một chút.
Về phần Phong Hoa nghĩ thế nào....
Một bên là tỷ tỷ, một bên là sư tổ, Tô Hạo đương nhiên đứng về phía tỷ tỷ rồi.
Bất quá, cho dược thì được, nhưng Phong Nhan có thành công xuống tay được không, lại là vấn đề khác.
Căn cứ vào Tô Hạo dự tính, Phong Nhan dù có dược, nhưng cơ hội thành công hãm hại Phong Hoa không nhiều, có thể nhìn ra được, Phong Hoa đối với Phong Nhan khá là cảnh giác...
Chỉ sợ trước kia Phong Nhan hẳn cũng làm qua mấy chuyện này đi?
Tô Hạo đem một hòn đá hình vuông nhỏ đưa cho Phong Nhan nói: " Kiểm tra món đồ chơi nhỏ ta mới làm, tên là Vạn Lý Âm.'.
Phong Nhan tiếp nhận, cầm trong tay vuốt vuốt, hòn đá ngăn nắp, toàn thân màu xám, phía trên có hai cái nút, một nút hình tròn, một nút hình tam giác, nàng không khỏi hiểu kỳ nói: "Vạn Lý Âm gì cơ?"
Tô Hạo nói: "Có thể cách xa nhau vạn dặm truyền tới âm thanh. Thao tác rất đơn giản, ngươi đè xuống nút tam giác, kích hoạt 'Vạn Lý Âm' thời điểm nghe được 'đinh đinh' liền đè xuống nút hình tròn, liền có thể cùng ta nói chuyện!"
Phong Nhan nói: "Hiện tại làm được không?"
Tô Hạo nói: "Được chứ!"
Sau đó hắn hướng ngoài xa bay đi, sau khi không còn nhìn thấy nhau, Tô Hạo ấn nút tam giác, kích hoạt Linh Lực, sau đó đè xuống nút hình tròn.
Sau một khác, hòn đá trong tay phát ra tiếng 'đinh đinh đinh'.
Cùng lúc đó, ngọn đá trong tay Phong Hoa cũng phát ra tiếng 'đinh đinh đinh', Phong Nhan cầm lên xem, phát hiện âm thanh truyền ra từ mấy cái lỗ nhỏ trên hòn đá, thì thào lẩm bẩm: "Tiếp theo là bấm hình tròn..."
Đưa tay ấn xuống!
"Đát!"
Thanh âm 'đinh đinh' lập tức biến mất, thời điểm nàng còn đang nghi hoặc, từ lỗ nhỏ khác truyền tới giọng nói quen thuộc.
"Tỷ tỷ, có nghe thấy không?"
Phong Nhan mở to hai mắt mà nhìn, giật mình nói: "Phong Úy đệ đệ! Sao giọng nói của ngươi lại truyền ra vậy?"
Tô Hạo cười ha hả nói:" Băng không vì sao lại gọi là 'Vạn Lý Âm' đây? Xem ra đã thành công!"
Phong Nhan híp mắt nhìn ra biển, nhưng không thấy thân ảnh Tô Hạo đâu: "Ngươi bây giờ đang ở đâu? Cách chỗ ta rất xa sao?"
Lúc này Tô Hạo đang trôi nổi trên mặt biển cực xa nói: "Còn không biết, hiện tại đang thí nghiệm khoảng cách, còn nghe rõ không?"
Giọng nói Phong Nhan lập tức truyền ra: "Nghe rõ, cái này cũng quá thần kỳ đi! Làm sao làm được?"
Hai người vừa trò chuyện, Tô Hạo vừa kéo dài khoảng cách, hắn không ngừng bay lui, một bên tán nhảm một bên giật lùi, thời điểm Tô Hạo cách Phong Nhan khoảng hai mươi vạn mét, tín hiệu liền sụp giảm nghiêm trọng, cuối cùng hoàn toàn mất đi kết nối.
Tô Hạo lại thay đổi thêm mấy địa phương khác, phát hiện không còn tín hiệu, liền truyền tống về vịnh Tinh Không, bay tới bên cạnh Phong Nhan nói: "Được rồi, thí nghiệm đã xong, cảm tạ Phong Nhan tỷ tỷ phối hợp."
Dứt lời, Tô Hạo duỗi ra một trảo, một bình xứ nhỏ xuất hiện trong tay của hắn, đưa cho Phong Nhan nói: "Đây là phần thưởng của tỷ."
Phong Nhan vui sướng cất kỹ, đại não không khỏi suy nghĩ đến tình cảnh Phong Hoa trúng thuóc, không khỏi phát ra tiếng cười hắc hắc.
To Hạo đưa tay nói: "Tốt rồi, đưa Vạn Lý Âm trả cho ta đi!"
Phong Nha không muốn đem hòn đá nhỏ trả lại cho Tô Hạo, nói: "Đệ đệ, có thể làm cho ta một đôi không? Đến lúc đó cho lão già Phong Hoa một khối, vậy ta có thể trò chuyện với hắn mỗi ngày rồi."
Tô Hạo nói: "Đợi thêm vài năm nữa."
Phong Nhan lại hỏi: "Mà Vạn Lý Âm này làm kiểu gì, dùng trận pháp sao?"
Phong Nhan ở trên mặt Trận Pháp có tạo nghệ khá cao, lúc đầu còn là nàng dạy Tô Hạo học trận pháp, hôm nay phát hiện Tô Hạo đã trò giỏi hơn thầy, không khỏi hiếu kỳ ngứa ngáy nội tâm, cũng muốn thử xem mình có làm được không.
Tô Hạo nói: "Có tri thức trận pháp, nhưng hoàn toàn cũng không phải là trận pháp."
Sau đó, Tô Hạo lưu lại, kiên nhẫn giảng giải cho Phong Nhan về nguyên lý Vạn Lý Âm, cùng với công năng trò chuyện.
Nhưng mà, Tô Hạo nói đến một nửa liền không nói được nữa, bởi vì trên mặt Phong Nhan đã dần dần hiện lên hai chữ 'mê mang', hai mắt mất đi tiêu cự.
Tô Hạo bất đắc dĩ nói: "Tỷ tỷ, nếu như ngươi cũng muốn làm, trước hết đi theo Nguyệt Ảnh học tập một đoạn thời gian đi!"
Phong Nhan lập tức lắc đầu: "Được rồi, những vật kia không thích hợp với ta."
Đối với chuyện này Tô Hạo cũng không thể tránh được.
'Sống đến già, học đến già' những lời này hầu như mỗi người đều đã từng nghe qua, nhưng người có thể chân chính làm được thì quá ít.
Không chỉ có Phong Nhan, đến cả Phong Hoa cùng Phong Linh Tiên Tử cũng giống vậy, không cách nào tĩnh tâm học tập tri thức mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận