Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 532: Không Cùng Một Loại (1)

"Vèo !"
Một đạo động quang màu xanh xẹt qua không trung, uy áp cực lớn đem cỏ cây nghiêng qua một bên.
Trong độn quang có ba người ngồi, theo thứ tự là Phong Linh Tiên Tử, Phong Ngọc Nhi cùng Vân Thanh Bình.
Lúc này Phong Ngọc Nhi nhịn không được nữa hỏi: "Sư thúc, vì sao sư đệ Phong Úy không đi cùng chúng ta?"
Phong Linh Tiên Tử chính mình cũng không biết, thuận miệng nói: "Khả năng là hắn bay nhanh hơn chúng ta đi!"
Phong Ngọc Nhi lại nói: "Hắn chỉ có một mình, có thể gặp nguy hiểm hay không?"
Phong Linh Tiên Tử cười nói: "Phong Úy rất trơn trượt, chỉ có ba người chúng ta mới gặp phải nguy hiểm, hắn không có chuyện gì! Ngọc Nhi muội tử, ngươi nên lo lắng cho mình nhiều chút đi!"
Phong Ngọc Nhi hiếu kỳ hỏi tiếp: "Sư thúc, Phong Úy lợi hại đến đâu?"
Phong Linh Tiên Tử đưa tay chống cằm, nghiêng đầu suy tư, một lát sau lắc đầu nói ra: "Ta cũng không biết, ta cảm thấy hắn đã thoát ra khỏi phàm trù của lợi hại...."
Phong Ngọc Nhi nói: "Là sao?"
Phong Linh Tiên Tử nói: "Ngươi cho rằng trí nhớ của hắn rất tốt, nhưng mà hắn chỉ cần dùng chút thời gian liền đem trận pháp học xong; ngươi cho rằng hắn chỉ có năng lực học tập lợi hại, nhưng mà một ngày nào đó đột nhiên ngươi phát hiện hắn chỉ cần dùng tài liệu bỏ đi liền luyện chế được Pháp Khí cực phẩm, ừ, thanh phi kiếm mà các ngươi đang ngồi, là kiệt tác của hắn; ngươi cho rằng hắn chỉ có tốc độ tu luyện rất nhanh, nhưng một đầu ngón tay của hắn có thể đem các ngươi đánh bại, ngươi cho rằng hắn trong cùng cảnh giới vô địch, nhưng đến cả tu sĩ Kim Đan cũng không phải đối thủ của hắn, ngươi cho rằng hắn có thể vượt cấp đánh nhau, nhưng không biết đối thủ của hắn lại tính theo đám..."
Phong Linh Tiên Tử cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Ngươi biết hắn còn nói gì không?"
Phong Ngọc Nhi mở to hai mắt, bộ dạng hiếu kỳ như em bé: "Hắn còn nói gì?"
Phong Linh Tiên Tử giả bộ làm Tô Hạo dùng giọng nhàn nhạt nói: "Sư tôn, ngươi ngồi đây đợi ta một lát, ta dạo bốn phía xem, bắt mấy tu sĩ Kim Đan hỏi chuyện!"
Nhìn Phong Linh Tiên Tử diễn lại bộ dạng của Tô Hạo, không khỏi làm cho Phong Ngọc Nhi xùy bật cười..
Khiến Vân Thanh Bình đằng sau nhìn đến ngây ngốc, nhưng rất nhanh hắn liền sa sút tinh thần, bộ dạng có chút lưu luyến.
Nhìn Phong Ngọc Nhi hỏi chuyện về Phong Úy, hắn liền biết chuyện này đã không thể nào vãn hồi, hắn thua hoàn toàn!
Hắn có dự cảm, nữ tử xinh đẹp như tiên tử hạ phàm này sẽ càng ngày càng cách xa tầm tay của hắn. Nhưng mà, nói hắn đi tranh giành với Tô Hạo, hắn liền không có nổi ý chí chiến đấu.
Bởi vì chỉ nghĩ đến Phong Úy thôi, trong đầu hắn liền hiện lên cảnh Phong Úy nhẹ nhàng chém chết hai tên tu sĩ rượt đuổi hắn cả ngày trời.
Vô cùng cao lớn , không thể chiến thắng!
Về phần lời nói của Phong Linh sư thúc, lúc đầu hắn cũng chỉ cho là khuếch đại khoác lác mà thôi. Ai tin mới là tên ngốc.
Phong Linh Tiên Tử khoát tay lại nói: "Đánh giá của ta đối với Phong Úy, là một người luôn đi ở phía trước, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết hắn làm gì. Ta hiện tại đã chết lặng! Nếu hắn đột nhiên xuất hiện ở đây, ta cũng sẽ không mấy kinh ngạc. Nói thật cho các ngươi biết, Phong Úy không ở bên cạnh, trong lòng ta có chút lo lắng đấy, chỉ có hắn ở bên cạnh mới an tâm được, khiến ta tràn đầy cảm giác an toàn."
Nếu không phải trong ngực có viên đá mà Tô Hạo đưa cho, nàng nhất định không dám mang theo hai con nghé con quay lại tông môn đâu đấy.
'Chỉ cần gặp phải nguy hiểm, liền rót Linh Lực vào trong viên đá, nếu như Phong Úy đã nói như vậy, tất nhiên sẽ không có chuyện gì đâu'.
Nghe Phong Linh Tiên Tử nói như vậy, trong đầu Phong Ngọc Nhi không khỏi hiện lại lời nói Tô Hạo nói với nàng lúc trước: "Ta tất nhiên có thể đem tất cả nguy cơ, đều háo giải!"
Trong lòng Phong Ngọc Nhi âm thầm thì thào: "Phong Úy sư đệ, cũng chỉ có người như ngươi, mới có thể coi là thiên tài! Mà ta, chỉ là người thường! Không, Phong Úy sư đệ sẽ không thích người ta gọi hắn là thiên tài, bởi vì hắn từng nói, hai chữ 'Thiên Tài' liền xóa đi nỗ lực cùng cố gắng của hắn... Ta! Ta cũng muốn, nỗ lực! Ta muốn làm một người như vậy! Hắn có thể dạy ta!"
Phong Ngọc Nhi như hạ được quyết tâm, chăm chú nhìn Phong Linh Tiên Tử nói: "Sư thúc, ta có thể bái Phong Úy làm sư phụ không? Ta muốn theo hắn học tập... Để bảo vệ mình!"
Phong Linh Tiên Tử nghe xong trực tiếp ngốc chết!"
Mà hai mắt Vân Thanh Bình khôi phục sức sống, mặt lộ vẻ mừng như điên: Ta còn có hi vọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận