Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 271: Vô Địch Thủ (1)

Ban đêm, Á Sơn rất nhanh đem bài tập của mình làm xong, tò mò hỏi: "Cảnh Trung lão đại, vì sao trong khoảng thời gian này không thấy ngươi đi học nữa a! Chẳng lẽ gây chuyện gì, bị lão sư cưỡng chế đuổi học?"
Sở dĩ Á Sơn biết rõ chuyện 'đuổi học' này, là vì hắn đã sớm quen làm mưa làm gió sau mấy năm, chuyên môn lấy chuyện bắt nạt đệ tử khóa dưới làm thú vui, hơn nữa hắn con tuyên bố một câu "Về sau Bạch Cảnh Nghĩa ta chính là lão đại ở trong trường tiểu học, các ngươi gặp ta một tiếng phải kêu lão đại, ai dám tranh giành?"
Sau đó hắn bị lãnh đạo nhà trường phê bình 'làm loạn kỷ cương', bị nhà trường cưỡng chế cho nghỉ học 1 tuần, về nhà hảo hảo suy nghĩ.
Mà cũng từ lần đó khiến Bạch đại tỷ bị chọc tức, trọn vẹn một tháng, khấu từ phần thịt heo của Á Sơn, khiến hắn mỗi lần ăn cơm đều nhìn chằm chằm vào bát Tô Hạo mà chảy nước miếng.
Làm cho tất cả mọi người không ngờ tới chính là, tiểu tử Á Sơn này vậy mà nửa đêm bắt đầu vụng trộm, lại bắt đầu nghiệp cũ năm xưa, nấu thịt ăn.
Đương nhiên, cũng không quên tiện thể chia cho Duy lão đại một phần.
Cứ như vậy trôi qua, làm cho Tiểu Điền không hiểu vì sao, tối hôm qua nhìn trong tủ lạnh còn thịt, nhưng sáng dậy đã biến mất.
Tô Hạo nói: "Ta đã tốt nghiệp Tiểu Học! Tạm thời không cần đi học, đợi học kỳ sau lên trung học."
Á Sơn cả kinh nói: "Cái gì? Cảnh Trung lão đại, ngươi vậy mà tốt nghiệp tiểu học rồi hả?"
Chủ nhật, Á Sơn lặng lẽ tìm Tô Hạo nói: "Cảnh Trung lão đại, lại có khách hàng mới liên hệ với chúng ta bên này, nói là thành phố Thánh Sư bên kia, có người nguyện ý bỏ ra mười triệu để thẩm mỹ, nếu hợp ý, còn đưa thêm mười triệu. Chúng ta có muốn tiếp nhận đơn này không."
Không sai, danh khí hiện tại đã truyền ra ngoài, thẩm mỹ viện đã tăng giá, năm triệu một lần, không trả giá, hơn nữa, một tháng chỉ có một danh ngạch.
Nhưng người đến thẩm mỹ viện Thần Hi vẫn là liền không dứt.
Tô Hạo gật đầu nói: "Nhận a! có tiền sao lại không kiếm? Huống hồ ta thích giúp người làm niềm vui nha, chuyện tốt."
Á Sơn gật gật đầu, nói: "Vậy ta đi nói với Bạch đại tỷ một chuyến, liền hẹn vào buổi sáng ngày mai tám giờ."
Tô Hạo gật gật đầu.
Một lát sau, Á Sơn mang theo Bạch đại tỷ như tiên nữ từ trong tranh bức ra, cùng với Tiểu Điền tìm Tô Hạo.
Bạch đại tỷ không còn tùy tiện như trước kia, ưu nhã ngồi đối diện Tô Hạo.
Tô Hạo đem sách đặt xuống, kỳ quái nói: "Sao lại đến đây vậy?"
Bạch đại tỷ do dự một chút, hình như đã quyết tâm, nói: "Tiểu Trung, bằng không, chúng ta đóng cửa thẩm mỹ viện đi!"
Tô Hạo sững sờ, không rõ ràng cho lắm, nói: "Đóng cửa làm gì? Vẫn còn đang tốt mà, ngươi bỏ tiền, ta làm việc cho ngươi, đạo lý hiển nhiên a!"
Bạch đại tỷ nhíu lại đôi mi thanh tú, nói: "Chủ yếu là vẫn quá nguy hiểm. Trước kia vừa mới bắt đầu, chúng ta xác thực thiếu tiền, chỉ cần có thể kiếm được tiền, mạo hiểm một chút cũng không sao, nhưng mà hiện tại tiền chúng ta kiếm được cũng không ít, tiền lãi gửi ngân hàng mỗi tháng cũng để tiểu viện chúng ta sinh hoạt tốt rồi, không cần phải tiếp tục mạo hiểm."
"Hơn nữa, lúc này hộ khách đến từ thành phố Thánh Sư, nơi đó là đại bản doanh của Triệu Hoán Sư, có thể trả được số tiền này, sau lưng nhất định có Triệu Hoán Sư chống đỡ, ít nhất cũng phải là cao cấp Triệu Hoán Sư.
Mà chúng ta, chỉ là Triệu Hoán Sư sơ cấp, Bạch Thiết Lang của ta hai năm trước đã chết một con, bây giờ còn chưa bổ sung, vạn nhất có người nổi lên lòng xấu, ta căn bản không bảo vệ được mọi người.... Tiểu Trung, ngươi khả năng còn không biết, Triệu Hoán Sư tranh đấu với nhau không có điểm dừng. Không có lực lượng, chúng ta cũng không giữ tiền được."
Bạch đại tỷ hoàn toàn minh bạch, loại kỹ thuật có thể làm người khác trở nên xinh đẹp này, cuối cùng sẽ liên quan đến bao nhiêu lợi ích.
Theo thời gian trôi qua, từ lúc kiếm càng được nhiều tiền nàng càng để ý nhiều hơn, hiện tại ý thức được sợ hãi, muốn thu tay lại.
Tô Hạo liếc nhìn Á Sơn, thầm nói: "Hai năm qua, Á Sơn không biết chôn bao nhiêu gia hỏa xuống đất làm phân bón rồi, chuyện không may đã sớm diễn ra! Bây giờ còn không phải đánh rắm à?"
Bất quá sự lo lắng của Bạch đại tỷ, hắn cũng có thể lý giải, tiền cũng không phải có càng nhiều càng tốt, thời điểm đủ dùng, còn có thứ để cân nhắc hơn, chính là vấn đề an toàn.
Dù sao, dưới tay nàng cũng có hai mươi đứa trẻ! Vạn nhất xảy ra chuyện gì, những hài tử này không có chỗ dựa, cũng liền xong đời.
Tô Hạo suy nghĩ một chút, vẫn nên bỏ đi băn khoăn của Bạch đại tỷ mới được, bằng không thì nàng về sau lại suốt ngày lo sợ, còn không bằng không kiếm.
Mà Tô Hạo cũng không muốn con đường tiền tài của mình đang êm lại tự nhiên dừng lại, tiền đối với Tô Hạo, vô cùng trọng yếu đấy, dù sao trang thiết bị nghiên cứu cũng phải mua bằng tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận