Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 793: Há mồm, cắn

**Chương 793: Há miệng, cắn**
"Bây giờ liền ra ngoài sao? Có muốn ở trong vỏ trứng thêm mấy ngày, nhân cơ hội tinh luyện huyết khí không?"
Thế nhưng Tô Hạo suy nghĩ một chút, rất nhanh liền phủ quyết ý nghĩ này.
Ở trong tình huống không biết gì cả, vẫn là thuận theo bản năng sinh vật mà hành động, sẽ có lợi hơn một chút, chí ít sẽ không gặp phải những nguy hiểm chưa biết khác.
Đến lúc phải p·h·á vỏ chui ra thì nên p·h·á vỏ chui ra, nếu ra ngoài muộn, không chắc sẽ không có t·h·ị·t ăn.
Bởi vì hai ngày nay Tô Hạo cẩn t·h·ậ·n lắng nghe động tĩnh xung quanh, p·h·át hiện nơi này không chỉ có một viên trứng rồng, mà là ba viên. Mà hai viên trứng rồng khác, trong mấy ngày nay đã lục tục p·h·á vỏ chui ra.
Mà con rồng trưởng thành chăm sóc trứng rồng chỉ có một.
Nói cách khác, hắn là kẻ nở muộn nhất, thành Long lão tam.
Nếu hắn p·h·át dục quá chậm, khó nói sẽ không bị bỏ rơi do áp lực sinh tồn.
Dù sao ở trong t·h·i·ê·n nhiên, chuyện như vậy cũng không hiếm thấy.
Nghĩ tới đây, Tô Hạo thuận theo bản năng, dùng cái sừng nhỏ vừa mới nhô ra trên đỉnh đầu, đ·á·n·h vào vỏ trứng.
"Cốc cốc cốc ~ "
Liên tục gõ, đ·á·n·h vỏ trứng mở ra một đường rãnh dài, tiếp theo dùng sức mở rộng thân thể.
"Rắc!"
Vỏ trứng theo đường rãnh Tô Hạo gõ mở, nứt ra hai bên, cuối cùng hoàn toàn p·h·á nát, c·ắ·t thành hai đoạn.
Từng luồng không khí mới mẻ tràn vào phổi của Tô Hạo, làm tinh thần hắn chấn động, không nhịn được khẽ rên một tiếng.
"Ô —— "
Kêu xong, Tô Hạo chính mình âm thầm đ·á·n·h giá: "Âm thanh có chút kỳ quái."
Tô Hạo từ trong vỏ trứng nhảy ra, chân sau chạm đất, chân trước giơ lên, đuôi và cổ vươn cao, hai cánh mở rộng hết cỡ, r·u·n rẩy r·u·n rẩy. . .
Một loại cảm giác d·ị· ·t·h·ư·ờ·n·g thoải mái lan tràn toàn thân, thật giống như vừa mới ngủ no sau khi rời g·i·ư·ờ·n·g, duỗi một cái eo thật dài.
"Uỳnh —— uỳnh —— "
Tiếng bước chân vang lên.
Một bóng đen to lớn bao phủ lấy Tô Hạo, Tô Hạo nhìn lên bằng đôi mắt dọc màu vàng, chỉ thấy một con Cự Long khổng lồ, đang cúi đầu nhìn xuống hắn.
Đầu Cự Long này có thân dài chừng ba mươi mét, so với Tô Hạo chỉ dài hơn một mét, có vẻ vô cùng to lớn.
Thân thể nó bao trùm bởi lớp vảy dày đặc mà thâm hậu, phản xạ ánh sáng lộng lẫy thăm thẳm, dường như tinh cương chế tạo.
Bụng có màu vàng trắng hỗn hợp, vô cùng mờ nhạt, hướng về hai bên dần dần chuyển đỏ, nhan sắc không ngừng đậm thêm biến thành đỏ sẫm, chuyển tới phần lưng thì đã biến thành màu đỏ sẫm.
Một cái đầu to lớn ở độ cao bảy, tám mét nhìn xuống Tô Hạo, t·r·ê·n đầu ngoại trừ một đôi sừng rồng sắc bén to lớn, còn mọc rất nhiều gai x·ư·ơ·n·g, miệng rộng khẽ nhếch, lộ ra hai hàng răng nhọn uy nghiêm đáng sợ, xem ra vô cùng dữ tợn.
Tô Hạo lại có thể từ cái đầu khổng lồ mà dữ tợn kia, cảm nh·ậ·n được một tia vui mừng.
Hiển nhiên, đầu Cự Long này rất vui mừng vì sự ra đời của Tô Hạo.
Đầu Cự Long này chính là con rồng vẫn luôn phụ trách ấp trứng rồng. . . Mẫu long?
Đối với giới tính của con Cự Long này, Tô Hạo không thể nào phân biệt, cũng không quan tâm, sau khi x·á·c nh·ậ·n con Cự Long này không có đ·ị·c·h ý với mình, nhất thời yên lòng.
"Con Cự Long này hẳn là cha mẹ của thân thể này, không chỉ không có đ·ị·c·h ý với ta, ngược lại còn rất che chở, tận trách nuôi nấng, đồng thời còn có thể cung cấp sự bảo vệ mạnh mẽ.
Có một con Cự Long như vậy bảo vệ, tin tưởng trong thời gian ngắn, ta sẽ không gặp nguy hiểm quá lớn, có thể an tâm tinh luyện huyết khí, mau c·h·óng khôi phục sức mạnh."
Đây là ý nghĩ nảy sinh sau khi Tô Hạo nhìn thấy Cự Long.
Ấu long từ bản năng mà ra, hoàn toàn tin cậy con Cự Long này.
"Ô lạp oa tức ~ "
Cự Long khẽ nhếch miệng, cổ họng p·h·át ra một chuỗi âm thanh có tiết tấu, hình như đang nói gì đó với Tô Hạo.
Tô Hạo nghe không hiểu, vậy thì làm bộ như không nghe thấy, chỉ chớp mắt mấy cái, lặng lẽ đ·á·n·h giá con Cự Long này và hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một hang động, mặt đất và vách tường của hang động được mài nhẵn rất quy tắc, tr·ê·n vách tường khảm nạm rất nhiều bảo thạch t·ỏ·a ra ánh sáng trắng lấp lánh, làm cho gian đá nơi Tô Hạo ở sáng trưng.
Dưới chân Tô Hạo là g·i·ư·ờ·n·g mềm được t·r·ải bằng sợi bông mềm mại và da lông động vật, tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g mềm lúc này còn rải rác một ít mảnh vỡ vỏ trứng.
Tr·ê·n vách tường một bên treo đầy các loại đồ trang sức, có x·ư·ơ·n·g sọ của một loại động vật dữ tợn nào đó, có các loại khoáng thạch hình dạng kỳ lạ, có tượng điêu khắc Cự Long uy vũ bá khí, có trường k·i·ế·m v·ũ k·hí tỏa sáng, có áo giáp kim quang lấp lánh. . .
Đồng tử Tô Hạo co rút lại: "Chờ đã, trường k·i·ế·m v·ũ k·hí, kim quang áo giáp? Đây không phải v·ũ k·hí của nhân loại sao? Vì sao nơi này lại có v·ũ k·hí của nhân loại?
Nói cách khác, thế giới này có nhân loại, sở dĩ, ta ở một thế giới có nhân loại, chuyển sinh thành một con rồng. . . Đây là x·á·c suất kỳ lạ gì vậy."
"Ô ô —— "
Lúc này, từ phía bên cạnh truyền đến hai tiếng kêu của ấu long, Tô Hạo quay đầu nhìn lại, p·h·át hiện hai con rồng nhỏ từ bên ngoài phòng ấp chạy vào, sau đó đứng trước mặt Tô Hạo, trợn mắt, hiếu kỳ đ·á·n·h giá Tô Hạo.
Hai con rồng nhỏ này, chính là Long ca ca mà Tô Hạo đã sớm nh·ậ·n ra.
Một con rồng nhỏ có vóc dáng cao lớn hơn một chút, toàn thân màu đỏ tươi, bụng màu trắng, vô cùng cường tráng, tr·ê·n trán có một hoa văn giống như máy bay, trông vừa nhỏ lại vừa bá khí, con này hẳn là Long nhất ca của Tô Hạo.
Một con ấu long khác có vóc dáng thấp hơn một chút, màu sắc nhạt hơn, có vẻ thon dài hơn, nhưng so với Tô Hạo thì dày hơn, giữa hai hàng lông mày có hoa văn hình giọt nước, trông thanh tú non nớt, con này là Long nhị ca của Tô Hạo, không đúng, phải nói là Long nhị tỷ.
Không ngờ hai con rồng nhỏ chỉ mới ra đời sớm hơn Tô Hạo mấy ngày, vóc dáng lại cao hơn Tô Hạo một hai cái đầu rồng.
Có thể thấy rõ ấu long trưởng thành với tốc độ nhanh c·h·óng.
Bất quá tr·ê·n người hai con rồng nhỏ này, hình như cũng có một ít dấu vết tranh đấu. . .
Khi Tô Hạo nghiêng đầu đ·á·n·h giá hai con rồng nhỏ này, Long nhất ca đột nhiên há miệng c·ắ·n về phía Tô Hạo.
Tô Hạo: "? ? ?"
Long nhất ca đây là muốn tuyên bố địa vị của nó trong nhà sao?
Nhưng quá vô liêm sỉ, hắn lúc này mới p·h·á vỏ chui ra, còn chưa kịp t·h·í·c·h ứng với thân thể!
Quan trọng nhất là, Cự Long hình như cũng không có ý định ngăn cản.
Có lẽ theo Cự Long, đây chỉ là ấu long đùa giỡn với nhau, có thể làm cho các huynh đệ tỷ muội tăng cường tình cảm.
Bất quá Tô Hạo nhìn Long nhất ca nhe hàm răng uy nghiêm đáng sợ ra, không hề cảm thấy đây là đùa giỡn.
"Nếu đã như vậy. . ."
Tô Hạo nheo mắt lại, nhắm vào đường đi mà Long nhất ca c·ắ·n tới, đầu nghiêng sang một bên, thân thể xoay chuyển, vung đuôi lên, quất mạnh vào gáy Long nhất ca.
"Bốp!"
Long nhất ca c·ắ·n hụt một nhát, còn chưa kịp ổn định thân hình để p·h·át động t·ấn c·ông lần nữa, liền cảm thấy sau gáy bị một lực lớn quất trúng, thân thể không tự chủ được nhào về phía trước, bốn chân và cánh cùng hoạt động cật lực, mới khó khăn lắm ổn định lại thân hình. . .
Long nhất ca đầu óc mờ mịt: "Ta là ai, đã p·h·át sinh chuyện gì?"
Mà Tô Hạo sau khi quất cho Long nhất ca một đuôi, nhất thời cảm nh·ậ·n được toàn bộ đuôi đau rát.
Hắn quay đầu lại, liếc nhìn cái đuôi, p·h·át hiện tr·ê·n đuôi được bao phủ bởi lớp vảy dày đặc, không có gì d·ị· ·t·h·ư·ờ·n·g, không khỏi yên lòng.
Vừa nãy hắn theo bản năng quên m·ấ·t sự thật mình mới sinh, không chắc chắn được lực đạo, hơi dùng sức quá một chút.
Sau khi Tô Hạo dùng đuôi quất Long nhất ca sang một bên, quay đầu nhìn về phía Long nhị tỷ, đề phòng nó tập kích.
Ngoài dự đoán của Tô Hạo, Long nhị tỷ không có p·h·át động t·ấn c·ông Tô Hạo, mà là mở to hai mắt, dùng một loại ánh mắt sáng long lanh nhìn Tô Hạo.
Dường như việc Tô Hạo đ·á·n·h Long nhất ca sang một bên khiến nó hết sức kinh ngạc.
Lúc này Long nhất ca lắc lắc đầu, xoay người lại, tiếp tục lao về phía Tô Hạo.
Nó da dày t·h·ị·t béo, lân giáp tr·ê·n người lại vô cùng c·ứ·n·g rắn, vừa nãy bị Tô Hạo quất một cái, chỉ làm nó m·ấ·t thăng bằng, cũng không tạo thành tổn thương quá lớn, thậm chí còn không đau.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì nó cũng không biết, lười suy nghĩ nhiều.
Mục đích của nó chính là đ·á·n·h ngã con rồng nhỏ bé trước mặt, để hắn thần phục chính mình, nó không rõ tại sao phải làm như vậy, chỉ theo bản năng cho rằng, chỉ cần đ·á·n·h ngã nó, sau này sẽ có thể nhận được nhiều đồ ăn hơn.
Nó đã đ·á·n·h đổ một con rồng có vóc dáng nhỏ hơn, tin tưởng con rồng còn nhỏ hơn trước mặt, việc này dễ như ăn cháo.
"Gào —— "
Nó khẽ kêu một tiếng, càng thêm dồn sức lao về phía Tô Hạo, há mồm, cắn!
"Rắc!"
Hàm răng lại một lần nữa c·ắ·n vào không khí, rõ ràng con rồng nhỏ bé trước mặt, đột nhiên biến m·ấ·t.
Còn không chờ nó phản ứng kịp, dưới chân liền bị vật gì đó vướng phải, triệt để m·ấ·t đi thăng bằng, ngã nhào xuống đất.
"Bành!"
Bụng và cằm đập xuống đất, trượt về phía trước một mét.
Long nhất ca: "? ? ?"
Còn chưa kịp bò dậy, một móng vuốt non nớt đã đ·ạ·p lên lưng nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận