Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 320: Thuật Ám Sát (2)

Đối với bọn họ mà nói, ám sát một tên triệu hoán sư vô địch thế giới, là sự tình mạo hiểm rất lớn, nhưng ở trong nội thành nếu không thành công, bọn hắn phải rút lui!
Bởi vì chỉ cần đối phương kéo sủng thú ra, bọn hắn tuyệt đối đánh không lại!
Mặt Tô Hạo không chút biểu tình, đột nhiên cua vào một con hẻm, tránh đi tầm mắt của mọi người, sau đó lập tức ẩn nấp dưới mặt đất, biến mất không thấy đâu.
Múc đích hắn ra sức chạy trốn, là để cho Tô Hạo nhận biết có mấy người đi theo, kỳ thật không chỉ có 35 người này, phía sau còn có bảy người nữa.
"Lúc này đến phiên ta, ám sắt bắt đầu!" Tô hạo dưới mặt đất lợi dụng chuyển hóa thép xuất hiện sau lưng một người.
Cũng không hiện thân, chỉ duỗi ra một bàn tay lên mặt đất, họng súng nhắm ngay đầu hắn.
"Chiu!"
Đầu người kia nở hoa, toàn thân run lên, ngã xuống đất mà chết.
Một đồng bạn nghe thấy thanh âm, vô thức quay đầu nhìn xem, thấy đồng bạn của mình ngã xuống đất, trên đầu chảy đầy máu, hoa cúc không khỏi xiết chặt.
Hắn nhanh chóng tránh qua một bên, quan sát trái phải, nhưng cũng không phát hiện địch nhân ở đâu, một cỗ cảm giác sợ hãi truyền lên đại não của hắn.
Rất nhanh, hắn không cần phải sợ nữa rồi, chỉ thấy mặt đất phía trước bỗng nhiên xuất hiện một cái tay, trên tay là một khẩu súng giảm thanh, chỉ vào đầu hắn.
"Cái quỷ gì..."Trong đầu hắn xuất hiện đầy dấu chấm hỏi, còn chưa kịp nói hết câu, ý thức của hắn đã lâm vào bóng tối vĩnh viễn.
Tô Hạo thu súng chui xuống đất, thầm nói: "Thuật ám sát ẩn dưới đất của ta, so với thuật giết người vô thanh vô tức, không biết cái nào lợi hại hơn nhỉ?"
Kế tiếp, Tô Hạo ở dưới mặt đất hành động, không ngừng thu lấy sinh mệnh.
Thời điểm chỉ còn mười mấy người, bọn hắn đã nhận ra có chuyện không ổn.
"Từ bỏ nhiệm vụ, mau chóng rút lui!" Hơn mười người còn dư lại nghe thấy giọng nói khàn khàn từ trong tai nghe truyền đến.
Nhưng mấy người này đã bị Tô Hạo tập trung, chạy không thoát được.
"Phốc" "Phốc" "Đùng!"
Một khẩu súng rất nhanh bắn hết đạn, Tô Hạo liền cầm khẩu súng trên thân người khác.
Nữ sát thủ cuối cùng hoảng sợ chạy bừa vào một tòa kiến trúc, trong mắt nàng đều hiện lên nét sợ hãi. Nàng cũng là người a, chỉ bất quá đi làm sát thủ, nhưng cũng rất sợ chết nha.
Bình thường lãnh khốc, chỉ là chỉ biểu hiện nét bình tĩnh ra ngoài mà thôi! Hơn nữa rất nhiều đại lão cũng ưu thích sự lạnh lùng này!
Hôm nay đối mặt với địch nhân không biết đến từ nơi nào, nàng triệt để luống cuống, dường như tùy thời sẽ có một khẩu sũng chĩa vào đầu của nàng, đem nàng tiễn về âm phủ.
Chạy được vài bước, đột nhiên chỗ góc rẽ xuất hiện một đứa bé trai, đang tủm tỉm cười cười nhìn nàng.
"Mục tiêu!"
Nàng vô thức giơ súng lên muốn bắn.
Nhưng nam hài kia phản ứng rất nhanh, trực tiếp trốn vào trong góc.
Nàng lập tức đuổi theo, nhiệm vụ đối với nàng mà nói, cũng rất quan trọng.
Nhưng đuổi tới góc, nàng phát hiện không thấy bóng dáng đứa trẻ đó đâu, mới kịp phản ứng lạ!
Nam hài này, chính là kẻ đem tất cả đồng bọn của nàng giết chết! ! !
Khí tức lạnh thấu xương lập tức khiến nàng rùn mình, bị nỗi sợ hãi cực lớn bao phủ: "Xong rồi!"
Dường như đáp lại nàng không hò hét, Tô Hạo xuất hiện từ phía sau, giơ lên khẩu súng nhắm thẳng vào ót.
"Tạch!"
Một tiếng súng giảm thanh vang lên, nữ sát thủ bổ nhào về phía trước, không còn tiếng động.
Tô Hạo tiện tay ném khẩu súng xuống, dùng sức giẫm mạnh, đem khẩu súng giẫm vỡ nát, trong miệng lẩm bẩm nói: "Một nữ tử xinh đẹp như vậy, đi làm sát thủ làm gì a! Thật là đáng tiếc ! Nếu như có kiếp sau, ở nhà sinh thêm mấy đứa con đi."
Bất quá chuyện làm sát thủ hay không, nàng giống như cũng không có lựa chọn.
"Rắc!"
Một chiếc chén trà làm bằng gốm sư bị ném xuống mặt đất, chia năm xẻ bảy.
Lão già mới ném chén xuống thở gấp mấy hơi mới bình phục lại tâm tình, hắn chỉ vào trung niên mập mạp đang nằm trên mặt đất, nổi giận nói: "Đồ hỗn trướng! Nhìn chuyện ngươi làm đi? Ngươi chẳng lẽ muốn kéo cả Đường gia chết chung với ngươi sao? A? Khục khục khục!"
Lão già mập mạp thấy trung niên nhân không nói lời nào, liên run rẩy đi lên trước, đạp cho hắn một cái!
Nhưng mà đạp xong hắn liền đứng không vững, trong nháy mắt thấy sắp phải ngã xuống, liền bị thị nữ bên cạnh đỡ lại, hắn đột nhiên nghĩ đến tuổi già của mình, rút cuộc không giáo huấn nổi mấy thằng tiểu tử mất dạy này nữa, vung tay lên, ngồi trở lại ghế hung hăng nói: "Hừ! Tổ huấn lão tổ tông truyền xuống, lại ở trong mắt các ngươi không đáng một đồng! Đem tất cả mọi người triệu tập lại đây, hai giờ chiều mở hội nghị gia tộc! Người nào ở Thành phố Thánh Sư mà không tới đây, tất cả chức vụ đều bãi chức, lăn đi dưỡng lão!"
Lúc này trung niên nhân mới ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận