Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 794: Đều là của ta (cảm tạ SuperShark mức lớn khen thưởng)

**Chương 794: Đều là của ta (cảm tạ SuperShark đã ủng hộ)**
Long nhất ca dường như cảm nhận được điều gì, nghiêng đầu nhìn lại, liền phát hiện cái thân hình nhỏ bé yếu ớt kia lại dám đem mình đạp ở dưới chân.
Như vậy chẳng phải là tương đương với việc chính mình phải thần phục hắn sao!
Làm sao có thể chấp nhận được?
"Gào gừ ——"
Long nhất ca lập tức bản năng giãy giụa, nó muốn đứng lên để hất ngã cái thân hình nhỏ bé kia.
Tô Hạo làm sao có thể để nó thực hiện được? Điều động chút huyết khí đã tinh luyện trong cơ thể, giẫm mạnh một cái.
"Bành!"
"Ô!" Long nhất ca chịu sức nặng, kêu thảm một tiếng, thân thể vừa nhấc lên đã bị ép trở lại mặt đất.
Không sai, Tô Hạo khi còn là trứng đã bắt đầu tinh luyện huyết khí, bây giờ cũng đã có chút tích lũy, một khi điều động, có thể bộc phát ra sức mạnh kinh người.
Long nhất ca này tuy chỉ sinh trước Tô Hạo mấy ngày, nhưng thân thể lại phát dục vô cùng rắn chắc, khí lực cũng lớn hơn.
Hơn nữa, toàn thân còn bao phủ lớp vảy dày đặc, xem ra không có chỗ yếu nhược điểm rõ ràng nào, không dùng huyết khí, Tô Hạo còn chưa chắc có thể đánh cho nó đau.
Long nhất ca vẫn muốn tiếp tục bò lên.
Tô Hạo nhấc chân lên, lại đạp thêm một cước.
"Ta giẫm! Giẫm giẫm giẫm..."
Khiến cho Long nhất ca uy vũ hùng tráng phải gào thét không ngừng.
Long nhị tỷ hai mắt tỏa sáng, cũng không nhịn được nhào tới, học theo dáng vẻ của Tô Hạo, duỗi móng vuốt ra, đạp mạnh lên Long nhất ca.
Long nhị tỷ không nhịn được gào lên một tiếng, phỏng chừng muốn nói: "Thoải mái!"
Sau đó cùng Tô Hạo vui vẻ đánh đập Long nhất ca, hai ngày nay chắc hẳn nó không ít lần bị Long nhất ca bắt nạt.
Dưới sự hợp tác của hai người, Long nhất ca căn bản không có chút sức chống đỡ, dù sao Long nhị tỷ cùng Tô Hạo tuy rằng so với Long nhất ca yếu hơn một bậc, nhưng cũng không chênh lệch nhiều.
Thân thể cường tráng cũng không thể giúp Long nhất ca chống đỡ được sự công kích của hai ấu long.
Rất nhanh, âm điệu của Long nhất ca thay đổi, trở nên nghẹn ngào, điều này biểu thị nó đã khuất phục trước sự đánh đập của Tô Hạo.
Tô Hạo cũng đạp đến mức móng vuốt có chút nhũn ra, thuận thế dừng lại.
Long nhị tỷ thấy thế, cũng dừng lại theo, khuôn mặt non nớt tràn đầy hưng phấn, nhưng dường như vẫn chưa hết giận, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, lại tàn nhẫn đạp thêm một trảo.
Cự Long thấy ba tiểu ấu long dừng đùa giỡn, yết hầu lại phát ra một chuỗi âm tiết kỳ quái, sau đó cúi người, duỗi trảo nắm lấy đuôi Tô Hạo, nhấc hắn lên, xoay người đi ra ngoài phòng ấp.
Toàn bộ quá trình, Tô Hạo không hề phản kháng, tùy ý Cự Long hành động.
Đi qua hai gian nhà đá, Cự Long mang theo Tô Hạo đi tới cửa hang động, nơi này vô cùng bằng phẳng rộng rãi, bên ngoài chính là vách núi cao vút.
Ngay khi Tô Hạo suy đoán Cự Long có phải là muốn ném hắn xuống vách núi, tiến hành phá xác gột rửa, Cự Long liền đem hắn từ trong trảo đặt sang một bên, quay đầu đưa từ trong góc ra một con lợn núi, tùy ý ném xuống.
Nhìn dáng vẻ con lợn núi này, cứng ngắc nằm trên đất, không nhúc nhích, nếu không có ngực bụng vẫn đều đặn phập phồng, Tô Hạo đã cho rằng đây là một con lợn chết.
Tô Hạo nhìn thấy lợn núi, nơi cổ họng theo bản năng làm một động tác nuốt xuống: "Con lợn núi này, rất tốt!"
Khi còn là trứng, hắn đã bắt đầu tinh luyện huyết khí, tăng cường năng lực tự vệ.
Huyết khí là tinh luyện ra, nhưng năng lượng cơ thể tiêu hao rất lớn, mà đến bây giờ vẫn không có bổ sung, vào lúc này, cái bụng lại đói một cách khác thường.
Vừa rồi, lúc đánh Long nhất ca, suýt chút nữa đã khiến bản thân mệt lả.
"Lợn núi này là cho ta ăn sao? Có thể ăn no để bổ sung năng lượng, ăn sống cũng không sao cả..."
Nghĩ vậy, Tô Hạo bước hai chi sau, cánh phía sau hơi mở ra để duy trì cân bằng, từng bước chạy về phía lợn núi.
Nhưng mà, vừa mới chạy được vài bước, liền bị Cự Long duỗi trảo nắm lấy, nhấc lên, trả về chỗ cũ.
Tô Hạo hơi ngạc nhiên: "Không phải cho ta? Thật đáng tiếc."
Đang định hỏi, Cự Long hít sâu một hơi, há mồm phun mạnh về phía lợn núi.
"Hô!"
Một luồng hỏa diễm nóng rực màu đỏ từ trong miệng Cự Long phun ra, bao phủ lấy lợn núi.
"Ngang ——"
Tiếng hét thê thảm chói tai của lợn núi từ trong ngọn lửa truyền đến.
Tô Hạo mơ hồ nhìn thấy trong ngọn lửa, lợn núi nhảy nhót lung tung, chạy đông chạy tây, nhưng không thể nào thoát ra khỏi phạm vi hỏa diễm của Cự Long, chỉ chốc lát sau liền ngã xuống, tắt tiếng.
Một mùi thịt nướng rất nhanh tràn ngập trong nham động.
Khiến ba tiểu ấu long không nhịn được mà nuốt nước bọt ừng ực.
Tô Hạo trong lòng vô cùng kinh ngạc: "Cự Long này vẫn biết Thổ tức, lợi hại thật! Quan trọng hơn là, ăn thịt mà còn nướng trước khi ăn, cẩn thận thật."
Trong chốc lát, Cự Long đem con lợn núi nướng đến xì xèo, đặt trước mặt Tô Hạo. Sau đó xoay người đi sang một bên, lẳng lặng nằm phục xuống, lặng lẽ quan sát ba tiểu ấu long.
Tô Hạo không chê nóng, trực tiếp xé một cái chân giò, cắn mạnh một miếng, nhai nhồm nhoàm.
"Thơm quá!"
"Ùng ục!"
Long nhất ca và Long nhị tỷ nhìn Tô Hạo ăn ngon lành, không nhịn được từ từ đến gần, duỗi móng vuốt muốn lấy thịt lợn núi.
Tô Hạo trừng mắt, thầm nghĩ: "Cự Long này đặc biệt chuẩn bị đồ ăn cho ta, là mấu chốt để ta nhanh chóng trưởng thành, không chừng còn không đủ cho ta ăn, vậy mà hai con rồng này còn muốn chấm mút?"
Hơn nữa, nghĩ lại cũng biết, Long nhất ca và Long nhị tỷ lần lượt ra đời, Cự Long chắc chắn cũng đã chuẩn bị cho chúng một bữa thịt nướng, nếu không thì không thể chỉ trong mấy ngày đã lớn như vậy, chúng nó đã ăn phần của mình, dựa vào cái gì còn đến tranh của Tô Hạo?
Nếu là đổi thành ấu long ngốc nghếch nào khác, tất nhiên sẽ bị hai ấu long sinh trước này cướp mất đồ ăn, dẫn đến không đủ dinh dưỡng, mà phát dục chậm chạp, tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính...
Bất quá, với Tô Hạo thì lại khác.
Con lợn núi này, đều là của hắn.
Tô Hạo hai ba miếng đã gặm xong cái chân giò trong trảo, vừa nhai vừa nhảy lên, hất móng vuốt của hai con rồng kia ra, cũng hướng chúng nó gầm lên hai tiếng đầy uy hiếp.
"Gào ——"
Khí thế mười phần.
Hai ấu long chịu uy của Tô Hạo vừa rồi, lại bị Tô Hạo dọa lùi lại hai bước, chần chừ không dám tiến lên.
Tô Hạo nuốt thịt trong miệng xuống, lại xé một cái chân giò nướng thơm phức, khua khua trước mặt hai ấu long, sau đó nhét vào miệng, nhai nhồm nhoàm.
Cảnh tượng này, hai ấu long làm sao chịu được? Nước miếng chảy ròng ròng.
Mà Long nhất ca càng xem càng cảm thấy khó chịu, dựa vào cái gì mà một con rồng gầy yếu như vậy có thể ăn đến chảy cả mỡ, còn nó cường tráng mạnh mẽ như vậy, lại chỉ có thể đứng nhìn?
Trong đầu nó không tự chủ được nảy sinh ý đồ xấu, dường như đã quên mất cảnh tượng bị đè xuống đất đánh đập vừa rồi, lặng lẽ vòng ra sau Tô Hạo, muốn đánh lén một phen.
Lần này, nó có lòng tin hất ngã được con rồng nhỏ bé này.
Con ngươi của Tô Hạo theo bóng dáng của Long nhất ca mà chuyển động, nhìn thấy nó lén lút bước đi, không cần nghĩ cũng biết nó muốn làm gì.
"Xem ra tên này chỉ nhớ ăn mà không nhớ đòn!"
Tô Hạo hai ba miếng gặm xong thịt trong tay, sau đó giẫm mạnh chân, bật lên, trước khi Long nhất ca kịp phản ứng, dùng hai cái sừng rồng nhọn trên đầu, nhắm ngay cằm của nó húc mạnh.
"Bành!"
"Rắc!"
Hàm răng trên dưới của Long nhất ca va vào nhau, đầu hất lên cao, chân sau cường tráng mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.
Tô Hạo không bỏ qua cho nó, giơ cái chân sau cường tráng nhất lên, nhắm ngay Long nhất ca, hung hăng đạp xuống.
Long nhất ca da dày thịt béo, Tô Hạo cũng không lo sẽ đánh nó bị thương.
"Ô ô ô ~"
Chỉ chốc lát, liền truyền đến tiếng xin tha của Long nhất ca.
Long nhị tỷ thấy vậy, theo bản năng lùi lại hai bước.
Tô Hạo thu chân, chậm rãi đi về phía con heo nướng, hưởng dụng con heo nướng của riêng mình.
Cự Long nằm một bên, quan sát toàn bộ quá trình, không nhịn được lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó bất giác khóe miệng nhếch lên, lộ ra hàm răng nhọn hoắt.
Dường như... đang cười?
Chỉ chốc lát, Tô Hạo liền nuốt toàn bộ con heo nướng vào bụng, đương nhiên, trừ một vài thứ không thể miêu tả và không thể nhìn thẳng.
Nói mới nhớ, thân thể ấu long này tuy không lớn, nhưng sau khi nuốt cả con heo nướng, hắn vẫn cảm thấy thòm thèm, theo bản năng nhìn về phía Cự Long, muốn hỏi còn hay không...
Cự Long đáp lại bằng một nụ cười dữ tợn, dường như rất hài lòng với biểu hiện hôm nay của Tô Hạo.
Tô Hạo bất đắc dĩ quay đầu, thầm nghĩ: "Thôi quên đi, ngôn ngữ tạm thời không thông, cứ từ từ phát triển vậy, khởi đầu thế này, so với trước đây đã tốt hơn rất nhiều rồi."
Sau khi Tô Hạo ăn xong, Cự Long liền mang theo xương cốt và tro tàn còn lại, bay ra khỏi cửa động rộng lớn, hướng ra ngoài.
Ba ấu long đi tới bên cạnh cửa động, nhìn theo Cự Long bay càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.
Mà Tô Hạo nhân cơ hội quan sát hoàn cảnh xung quanh hang động.
Nằm trong một khe hở rộng lớn trên vách đá cheo leo, từ bên ngoài vách núi quan sát, rất khó phát hiện ra trên vách đá, ở phía trên khe hở, lại có một sào huyệt Cự Long, tương đương ẩn nấp.
Tô Hạo vươn đầu ra khỏi hang động, nhìn xuống dưới, thấy được độ cao hơn một ngàn mét.
Phát hiện này khiến hắn yên tâm phần nào.
Nơi kín đáo như vậy, chắc hẳn trong thời gian ngắn sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Rất nhanh, hắn liền thu đầu lại, trở về phòng ấp.
Nơi đó trải lông tơ mềm mại, thích hợp để tiêu hóa đồ ăn, chuyển hóa huyết khí.
"Gào gừ ——"
Nhưng mà, Long nhất ca dường như đã quên chuyện bị đánh đập lúc trước, lại chủ động đến gần Tô Hạo, muốn cùng Tô Hạo đùa giỡn, mà Long nhị tỷ cũng đứng một bên, rục rịch.
Tô Hạo đá một cước.
"Cút ngay! Tự chơi một mình đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận