Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 263: Mỹ Dung (1)

Rất nhanh, Tô Hạo cũng nhận ra tiểu viện có gì đó không đúng.
Từ trong bát cơm hắn có thể thấy được, số lượng thịt ít đi so với mọi khi.
Hắn và Á Sơn đi tới trước mắt Tiểu Điền, trưng ra ánh mắt vô tội, nói: "Tiểu Điền tỷ, vì sao đồ ăn lại ít đi vậy?"
Tiểu Điện lộ ra ánh mắt lúng túng, ấp úng nói: "Các ngươi còn nhỏ, ăn quá nhiều đối với thân thể không tốt..."
Tô Hạo lập tức đem lời nói của nàng vạch trần: "Chúng ta đang ở thời điểm cao lớn, ăn quá ít, ngược lại đối với thân thể không tốt. Có phải tiểu viện hết tiền rồi không?"
Toàn thân Tiểu Điền run lên, cũng không biết trả lời Tô Hạo thế nào.
Tô Hạo nói: "Sao ngươi không nói sớm! Làm sao có thể giảm lượng đồ ăn xuống chứ!"
Sau đó hắn nhìn Á Sơn, nói: "Cảnh Nghĩa, chúng ta hình như còn dư chút tiền, đặt ở dưới giường, ngươi đi lấy tất cả cho Tiểu Điền tỷ."
"Được rồi!" Á Sơn đáp ứng một tiếng, quay người chạy đi.
Tiểu Điền tức thì bất đắc dĩ nói: "Ngươi ăn cơm đi, đừng có làm rộn, chút tiền của ngươi còn không đủ đâu."
Tô Hạo nói: "Sao lại không đủ? Đợi chút nữa thấy tiền, Tiểu Điền tỷ phải cho chúng ta thêm đồ ăn, không chỉ cần dài người, mà còn cần phải no cái bụng nữa.'.
Rất nhanh, Á Sơn mang theo một túi tiền trở về, sau đó đưa cho Tô Hạo: "Cảnh Trung lão đại, tiền!"
Tô Hạo cùng Á Sơn trước đây là lão đại, đối với tiền cũng không có khái niệm gì, yêu cầu của bọn hắn rất đơn giản: có chỗ ngủ, ăn no mặc ấm.
Mấy chuyện khác thì không quan tâm.
Tô Hạo cầm lấy mở ra, lúc trước tiền ăn cướp từ mấy tên Triệu Hoán Sư còn dư lại không nhiều lắm, trong này tầm khoản ba vạn.
Tiện tay đưa cho Tiểu Điền, nói: "Tiểu Điền tỷ, cho ngươi, ngươi cầm về đếm một chút, có lẽ đủ ăn được một hồi!"
Tiểu Điền bán tin bán nghi nhận lấy túi tiền, mở ra nhìn qua, cái miệng nhỏ nhắn nhịn không được há to.
Tiền!
Hơn nữa còn là tờ có mệnh giá cao nhất!
Tiểu Điền thò tay rút ra một tờ, ngẩng đầu nhìn nhìn, còn thổi thổi vài cái.
Thật?
Tiểu Điền lầm bầm nói: "Đây là tiền thật!"
Sau đó nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, mang theo túi tiền chạy như bay. Cũng không hề hỏi số tiền này Tô Hạo móc từ chỗ nào ra được.
Tô Hạo ở phía sau bổ sung: "Tiểu Điền tỷ, nhớ cho chúng ta thêm thịt a!"
"Được rồi!" Giọng nói Tiểu Điền từ phía xa truyền đến.
Sau khi Tiểu Điền chạy đi, Tô Hạo bắt đầu ăn cơm của mình, nói: "Cảnh Nghĩa, kế tiếp chúng ta phải nghĩ biện pháp kiếm chút đỉnh!"
Hai mắt Á Sơn sáng lên, lập tức nói: "Lại muốn đi xin mấy tên kia sao? Ta thích! Đêm nay chúng ta liền hành động đi! Cảnh Trung lão đại."
Tô Hạo lườm Á Sơn, nói: "Nghĩ cái gì thế? Chúng ta là người tốt, phải làm ăn chân chính."
Á Sơn hiếu kỳ nói:" Chúng ta còn có thể làm ăn chân chính sao? Làm gì?"
Tô Hạo cười hắc hắc, nói: "Chưa nghĩ ra, bất quá ta cảm thấy mở thẩm mỹ viện cũng không tệ."
Trong đầu Á Sơn toát ra một loạt câu hỏi: "Thẩm mỹ viện?"
Bên kia, Tiền Điền chạy như bay vào phòng Bạch đại tỷ, gõ cửa bành bành bành.
Bạch đại tỷ ở một bên gọi điện thoại, một bên đem cửa mở ra: "Trần lão bản, ngươi xem hiện tại thời điểm khó khăn, cho chúng ta mượn một vạn tệ để qua thời điểm này đi!"
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của nam nhân: "Bạch đại tỷ, ngươi cũng biết mà, ta làm gì có tiền, có tiền sớm đã xài hết rồi! Hơn nữa, ngươi còn là hảo thủ trong nhóm Triệu Hoán Sư sơ cấp a, đi qua sân Nam Thông thi đấu, đánh hai trận liền có tiền rồi, còn cần mượn ta làm gì, ngươi thật biết nói giỡn!"
Bạch đại tỷ bất đắc dĩ nói: "Ngươi cũng không phải không biết, hai con Bạch Thiết Lang của ta đã bị trọng thương, đưa về Phó Tinh chết mất một con rồi, còn thi đấu cái gì?"
Nam nhân kia đột nhiên vội vàng nói: "Ôi, ở chỗ ta còn có việc phải xử lý, về sau rồi nói, ha ha."
Bạch đại tỷ lập tức vội vàng la lên: "Ai ai ai, đừng cúp a, không cần một vạn, năm nghìn, cho ta mượn năm nghìn là được rồi..."
"Tút tút tút."
Loại tư vị cầu người khác thế này, thật không tốt lắm, nhưng không tốt cũng phải làm.
Bạch đại tỷ hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm tình, hỏi: "Làm sao vậy Tiểu Điền, sao lại vội vàng thế."
Tiền Điền vẻ mặt mừng rỡ đem túi tiền ra, nói: "Tiền".
Bạch đại tỷ nhìn cái túi trong tay Tiểu Điền, có cảm giác hơi quen thuộc, có phải nàng đã thấy ở đâu rồi không?
Nghi hoặc nhận lấy nhìn qua, bên trong đều là một đống tiền mặt để chung một chỗ.
Nàng đột nhiên nhớ tới cảnh nửa năm trước, Bạch Cảnh Trung cũng đưa nàng một túi tiền như vậy!
Bạch đại tỷ bật thốt lên: "Cảnh Trung đưa cho ngươi?"
Vẻ mặt hưng phấn của Tiểu Điền liền cứng lại, sững sờ nói: "A? Bạch đại tỷ, làm sao ngươi biết?"
Bạch đại tỷ đột nhiên cười nói: "Hắc hắc! Hai tên tiểu gia hỏa này, còn giấu tiền riêng đây."
Sau đó lôi kéo Tiểu Điền: "Đến đến đến, Tiểu Điền nhanh nhanh nhanh, chúng ta phải đếm xem đây được bao nhiêu tiền!"
Một lát sau, Bạch đại tỷ cùng Tiểu Điền đem đống tiền tán loạn, chỉnh tề lại thành một cục, đặt ở trên bàn.
Tiểu Điền hưng phấn nói: "Có 32.135 tệ a."
Bạch đại tỷ tạm thời thở phào nhẹ nhõm: "Có số tiền này, có thể giải quyết thu chi mấy tháng tới!"
Sau khi hai người đem tiền cất kỹ, Tiểu Điền liễn vỗ đầu: "Ai, quên mất, ta đã đáp ứng đưa cho Cảnh Trung Cảnh Nghĩa thêm đồ ăn đấy, Bạch đại tỷ! Ta phải đi trước đây."
Dứt lời nàng quay người muốn chạy ra ngoài.
Bạch đại tỷ liền kéo nàng lại, nói: "Đừng vội, chờ ta đem tiền cất kỹ rồi đi với ngươi."
Thời điểm Bạch đại tỷ cùng Tiểu Điền đi vào nhà ăn, liền phát hiện hai người Tô Hạo cùng Á Sơn đang ngồi đọc sách, bên cạnh còn có hai cái bát trống không, rõ ràng là chờ Tiểu Điền về múc đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận