Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 438: Bàn Tay Vàng Của Á Sơn

Hai tháng sau, Tô Hạo thành công luyện xong hai thuật pháp còn lại, Du Phong Khinh Thân Thuật cùng Phong Đạn.
Lúc này đây, hắn đang ở bên chỗ Á Sơn.
'Du Phong Khinh Thân Thuật' !
Ấn quyết trong tay Tô Hạo hoàn thành, lập tức phát động ra thuật pháp 'Du Phong Khinh Thân Thuật'.
Chỉ thấy cổ áo bào hắn dựng lên, mái tóc ngắn cũng được thổi bay tán loạn, như là thân ở trong cuồng phong.
Tô Hạo một cước đạp mạnh.
"Hô !"
Thân ảnh lóe lên, biến mất, xuất hiện ở ngoài trăm mét.
Tô Hạo lại chuyển vài vòng, rốt cuộc cũng ngừng lại, lẩm bẩm nói: "Năng lực thuật pháp này, cùng [Khinh Doanh Nhân] giống nhau đấy! Tuy nhiên có thể kết hợp với 'Hoạt Ảnh Bộ', chắc hẳn có thể phát huy độ nhanh nhẹn nhanh hơn nữa...."
'Du Phong Khinh Thân Thuật' là một phá môn di động, một khi phát động, quanh thân có khí lưu di chuyển, mà thân thể hóa thành như cơn gió, chỉ cần thêm chút vật dẫn, liền có thể tùy thời bay đi.
Đây đối với đệ tử Dẫn Khí Cảnh không thể phi hành mà nói, quả thật chính là thần kỹ để chạy trốn!
Tô Hạo lại bấm phát quyết, sau đó duỗi ra một ngón tay, chỉ hướng về phía trước, thành công kích hoạt thuật pháp thứ ba.
'Phong Đạn' !
"Hưu..."
Một đạo bạch quang từ trên tay Tô Hạo bắn ra, trong nháy mắt đánh vào một gốc cây to khoảng 2 người ôm.
"Bành!"
Một tiếng nổ vang lên, thân cây bị nổ đứt gãy, mang theo cành lá rơi lả tả xuống đất, mà viên đạn kia không biết xuyên qua bao nhiêu cây đại thụ, khiến chúng ngã đổ qua một bên.
"Soạt soạt", vô số chim rừng sợ hãi bay lên trời.
Tô Hạo cười nói: "Uy lực này cũng không tệ! Hơn nữa tốc độ cũng chỉ chậm hơn một chút so với đạn súng ngắm!"
Kỹ năng 'Phong Đạn' tuy nói là gió, nhưng kỳ thật là áp súc Linh Lực lại thành đạn, sau đó va chạm với mục tiêu liền nổ tung. Có thể so với 'Mười Bạo' của Tô Hạo.
Bất quá, ba thuật pháp này, đối với Tô Hạo thứ có thể dùng được, cũng chỉ có kỹ năng phòng ngự 'Phong Linh Hộ Tráo', bởi vì theo quan điểm của Tô Hạo, kỹ năng phòng ngự càng nhiều càng tốt.
Về phần 'Du Phong Khinh Thân Thuật' cùng 'Phong Đạn' hai loại kỹ năng này, Tô Hạo cũng không thiếu, lấy kỹ năng của hắn hiện tại, mạnh hơn hai kỹ năng này rất nhiều.
'Du Phong Khinh Thân Thuật' có thể nhanh hơn 'Thuấn Di' không? Trong nháy mắt có thể xuất hiện ngoài vạn mét!
Công kích hắn có 'Một nghìn bạo' đấy, nếu không đủ còn có 'Hai nghìn bạo', hơn nữa còn được kích hoạt bằng Linh Lực!
Tô Hạo cũng chỉ dám nói thôi, còn chưa thử nghiệm dùng Linh Lực kích hoạt 'Một Trăm Bạo' trở lên, hắn cũng chỉ mới tiện tay làm một quả 'Năm mươi bạo' khảo thí mà thôi!
Uy lực kia, đến cả bản thân Tô Hạo còn sợ! Có thể so với một đầu đạn hạt nhân loại nhỏ rồi!
Vậy uy lực 'Một Trăm Bạo' còn mạnh mẽ đến bao nhiêu? 'Một nghìn bạo' thì sao? Tô Hạo tạm thời không biết được, hắn cũng hy vọng các vị tu tiên đại lão này đừng ép hắn sử dụng 'Một Nghìn Bạo'.
Nếu không đừng trách hắn đem 'Một Nghìn Bạo' từ trên cao thả xuống, sau đó liền dùng truyền tống chạy đi!
Á Sơn nhìn thấy Tô Hạo khảo thí xong, liền hấp tấp chạy tới sợ hãi than: "Duy lão đại, đây chính là Tiên Thuật sao? Thật mạnh!"
Tô Hạo không đáp, tựa như nhớ tới chuyện gì, hỏi ngược lại: "Một tháng trước giao cho ngươi trụ cột phù văn, hiện tại học sao rồi?"
Gương mặt Á Sơn lập tức suy sụp, bất đắc dĩ nói: "Duy lão đại, chẳng biết tại sao, ta hiện tại tư duy quá đần độn, trí nhớ cũng không được tốt. Dùng tới các loại phương pháp 'ghi nhớ' nhưng mà một chữ cũng không nhớ được..."
Dứt lời, Á Sơn từ trong ngực lấy ra một cuốn sách bị hắn lật đến nát bét, bắt đầu học bằng cách ghi nhớ.
"Số 1 1 'Lực Căn Bản 1', số 1 2 'Lực Căn Bản 2'..."
Sau đó Á Sơn nói: "Chính là như vậy, nhưng sau khi ngủ một giấc, ta đều quên hết, không nhớ chút gì."
Tô Hạo đưa tay lên che trán, im lặng nói:" Á Sơn, ngươi học thuộc như vậy sao? Nếu ngươi mà nhớ thì mới kỳ lạ đấy!"
Hai mắt Á Sơn vô thần, nói: "Duy lão đại, ta đã thử qua nhiều loại biện pháp, pháp hiện đầu của ta đã hết thuốc chữa! Vì vậy, dùng phương pháp gì cũng không được..."
Tô Hạo bất đắc dĩ nói: "Cái đầu của ngươi đúng là không dùng được nữa rồi!"
Á Sơn nói: "Cái này ngài cũng có thể nhìn ra sao? Đầu óc của ta, ai dùng mới biết chứ!"
Tô Hạo đành nói: "Được rồi, qua mấy ngày nữa ta tấn cấp cho ngươi lên làm [Tiên Tri Nhân], trước đem cái đầu ngươi sửa lại rồi nói, nếu không lấy hiệu suất học tập này, muốn học xong phù văn chắc dành cả đời cũng không được!"
Á Sơn lập tức thanh tỉnh, mặt lộ vẻ đại hỉ nói: "Cảm ơn Duy lão đại! Cái đầu này của ta không đổi , dùng không tốt."
Tô Hạo nhìn về cuốn tập rách nát trong tay Á Sơn, cảm thấy Á Sơn học như vậy cũng quá chậm đi...
Tô Hạo cau mày cân nhắc một phen, sau đó nói: "Á Sơn, để ta đưa ngươi chiếc máy tính!"
Á Sơn sững sờ: "Máy Tính? Duy lão đại còn có máy tính sao?"
Thế giới này là thế giới tiên hiệp, khoa học kỹ thuật không biết bị đánh bay về đâu, vì vậy đi nơi nào tìm thấy máy tính? Chẳng lẽ Duy lão đại tay không chế tạo ra sao?
Hít..
Nghĩ đến đây, Á Sơn đối với Tô Hạo càng thêm sùng kính, tiếp tục nhìn lên, pháp hiện lão đại đứng ở độ cao không thể chạm tới!
Tô Hạo: "Không phải máy tính như trong trí tưởng tượng của ngươi, nhưng mà có thể cắm vào đầu ngươi cái máy tính thu nhỏ, trong trí tưởng tượng của ngươi tạo ra một hệ thống giao diện máy tính, có một vài công năng đơn giản, có thể trợ giúp cho ngươi học tập, thu thập số liệu,.... quan trọng nhất là, ta đem tất cả tri thức phù văn để trong máy tính, ngươi có thể tùy thời học tập, không cần ôm khư khư quyển sách này!"
Hai mắt Á Sơn rớt ra ngoài, khó tin nói: "Đây không phải là CHIP hệ thống mà ta hay thấy trong truyện Võng Du sao?"
Tô Hạo nói: "Ngươi có thể coi như vậy."
Á Sơn nhịn không được nói tục: "Ngọa tào, ta còn tưởng rằng chỉ có trong truyện mới có đấy! Không nghĩ tới Duy lão đại đã nghiên cứu ra, ngài quá thần rồi! Đây không phải là bàn tay vàng trong tiểu thuyết chứ? Duy lão đại là Thần Linh sao? Tuyệt đối là Thần Linh đi! Bằng không sao lại lợi hại như vậy! Quả thật không có gì không làm được! Duy lão đại, thần danh của ngài là gì? Nói ra để ta kính ngưỡng một phen. Về sau ta sẽ chuyên môn quảng bá tên ngài đến tai mọi người!"
Tô Hạo hặc hặc cười nói: "Ta bây giờ còn chưa phải là Thần, có lẽ vô số năm sau cũng là Thần nói không chừng! Hơn nữa, định nghĩa về 'Thần' còn chưa rõ ràng đấy!"
Đại não Á Sơn ra sức tưởng tượng, trong lòng vô cùng nồng nghiệt: "Duy lão đại, nếu như 'Thần' không có định nghĩa, vậy thì không phải do ngài quyết định rồi sao? Hơn nữa, nếu ngài là 'Thần', ta đây liền không phải là trợ thủ của 'Thần' rồi à? Quả thật quá khéo đi!"
Tô Hạo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khẽ nói: "Á Sơn à! 'Thần' còn rất xa! Ta hiện tại muốn thoát khỏi viên tinh cầu này còn làm không được!"
Á Sơn nghe vậy, cũng ngẩng đầu nhìn lên Tinh Hà sáng chói, khóe miệng cong lên: "Duy lão đại, Á Sơn ta, nhất định sẽ giúp ngài hết mình! Thẳng đến khi ngài trở thành 'Thần' mới thôi!"
Cho đến giờ phút này, nghe xong những lời Duy lão đại nói, Á Sơn mới hiểu được mục tiêu mà Duy lão đại theo đuổi.
Chính là mảnh thiên hà sáng chói kia!
'Ta một mực đoán không ra thứ Duy lão đại theo đuổi... Hóa ra, vô luận ta đoán thế nào, cũng không thể đoán đúng! Bởi vì, tâm mắt của ta, so với Duy lão đại thì hạn hẹp hơn nhiều!"
Á Sơn quay đầu nhìn thân ảnh không cao bên cạnh, bỗng chốc dường như cảm thấy thân ảnh này sẽ bao hàm khắp tinh không.
Trong lúc nhất thời, Á Sơn cảm giác Duy lão đại trở nên cao lớn!
Trong mắt Á Sơn, thân ảnh Duy lão đại cao ngang bầu trời, càng thêm thần bí.
Hai người đứng dưới bầu trời đêm, lẳng lặng nhìn lên cao.
Dưới cảnh đẹp ban đêm, giờ phút này, linh hồn của hai người dường như ngao du thiên địa, đây cũng có thể nói là lãng mạn của nam nhân đi?"
Tô Họa phục hồi tinh thần, khoát tay một cái: "Á Sơn, đêm nay đến đây thôi! Qua mấy ngày nữa ta sẽ đổi cho ngươi cái đầu mới, thuận tiện thêm vào cái máy tính trong đầu!"
Dứt lời, thân ảnh Tô Hạo biến mất tại chỗ, truyền tống về căn phòng của mình.
Á Sơn ngơ ngác nhìn vị trí Tô Hạo ly khai, chậm rãi nắm chặt tay: "Ta nhất định sẽ giúp Duy lão đại! nhất định!"
Sau đó Á Sơn móc ra quyển sách trụ cột phù văn, bắt đầu học.
Không ai có thể ngăn cản hắn nỗ lực! Không ai cả.
Dù cho hôm nay đọc xong, ngày mai lại quên, vậy thì sao chứ?
Á Sơn hắn sẽ nỗ lực, đuổi kịp bước chân của Duy lão đại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận