Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 192: Đợi Ta Với

Tô Hạo nhìn [Địa Quân] bị chặt mất đầu, nhưng sinh mệnh vẫn dồi dào như cũ, hắn khỏi bất ngờ không thôi: "Đến ngay cả ta cũng không tự tin là sau khi mình mất đầu, còn có thể trở về! Là do sinh mệnh lột xác, hay là do nguyên nhân gì khác?"
Mà [Địa Quân] Đông Lan ở phía trước cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Vật chất màu đen bị đồng hóa trên mặt đất nhanh chóng trèo lên thân [Địa Quân] Đông Lan, không ngừng chồng lên, mà thân hắn cũng càng ngày càng cao, càng lúc càng lớn, trong thời gian nháy mắt, liền biến thành cự nhân cao gần trăm mét.
Tô Hạo nhịn không được chửi bậy: "Lợi hại! Ta sao không nghĩ tới điểm này chứ!"
Lúc này, tựa hồ Địa Quân Đông Lân vẫn còn chưa yên tâm, dùng thanh âm ông ông nói ra: "Bối Bối, khả năng tên [Cương Thiết Vương] này ta bắt không được, cùng nhau ra tay, ngươi giúp ta chặn lại tầm mắt của hắn, hạn chế hành động của hắn."
Trên thực tế, [Địa Quân] Đông Lan bây giờ cũng rất sợ hãi, đến cả 'Sóng Gầm' còn không làm gì được đối phương, thì hắn đã không nghĩ ra cách gì có thể chiến thắng đối thủ, lúc này biến thành cự nhân có hình thể cực lớn, ngoài trừ gia tăng thêm lực công kích ra, thì còn có chút tâm tư bảo vệ mình.
Một khi biến thành cự nhân trăm mét, có vô số giáp đen phòng ngự, địch nhân không có khả năng đơn giản phá hủy, vả lại, ai cũng không thể đoán được vị trí hắn ẩn thân, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
[Địa Quân] Đông Lan vừa dứt lời, [Vụ Quân] Bối Bối bắt đầu hành động, chỉ thấy phạm vi trong nghìn mét, sương mù màu đen bắt đầu tràn ngập, dần dần trở tối, ánh mắt Tô Hạo ngày càng mơ hồ, thẳng đến không thấy rõ vật ngoài hai mét mới thôi.
Sương mù quanh thân Tô Hạo bắt đầu ngưng thục thành hình dạng con rắn, quấn khắp người của hắn, Tô Hạo tránh cũng không trách được, một lát sau đã bị quấn lại.
Ngay sau đó trường xà chậm rãi nhúc nhích, hạn chế khớp xương toàn thân Tô Hạo.
Tô Hạo thử động đậy, phát hiện trường xà tạo từ sương mù vô cùng cứng cỏi, quấn chặt lấy các đốt ngón tay của hắn, khó có thể nhúc nhích, trên trường xà còn không ngừng mọc ra một ít xúc tua nhọn, không ngừng ven theo kẽ hở của áo giáp mà chui vào, còn có mắt, mũi, miệng.
Hơn nữa trường xà sương mù còn có tính ăn mòn, dần dần ăn mòn áo giáp của hắn.
Tô Hạo dứt khoát đem cả khuôn mặt phong kín lại bằng giáp thép.
"Tiểu Sáng, mô phỏng hiện trường thực địa."
Tô Hạo lập tức ra chỉ lệnh cho Tiểu Sáng, hầu như trong nháy mắt, cảm giác của hắn phát sinh biến hóa, Ra-Đa đánh dấu ra vị trí của [Địa Quân], sau đó đơn giản miêu tả tình cảnh xung quanh.
Đây đối với Tô Hạo đã đủ rồi, có thể nhìn thấy hay không, đã không còn quan trọng.
Mà thời điểm Tô Hạo bị trường xà sương mù quấn thân, [Địa Quân] biến thân thành cự nhân hung hăng đạp xuống.
[Vụ Quân] Bối Bối cũng cắn chặt răng, không ngừng tăng cường sức mạnh cho trường xà, muốn cùng cự nhân một đòn kết liễu, đem [Cương Thiết Vương] giẫm thành thịt nát.
Nhưng khi giẫm xuống, Địa Quân có cảm giác mình giống như giẫm lên một cái đinh.
"Phốc!"
[Địa Quân] Đông Lan giơ chân ra, phát hiện [Cương Thiết Vương] vẫn hoàn hảo không tổn thương gì, mà bàn chân của mình đã có thêm một lỗ thủng.
Lúc này đây, Đông Lan đã có chút luống cuống, chiêu này không được, chiêu kia cũng không xong, cái tên [Cương Thiết Vương] này cứng rắn đến mức khó mà tưởng tượng nổi, toàn lực công kích của hắn, vậy mà ngay cả chụp mắt sắt của đối phương cũng không đánh ra, chẳng lẽ [Cương Thiết Vương] của hắn trước kia là hàng giả sao?
"Có nên chạy trốn không?" Trong đầu Đông Lan xuất hiện ý niệm bỏ chạy.
Nếu đặt ở tình huống bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn như vậy, hắn cũng có thể phối hợp [Vụ Quân] từ từ mài đối phương đến chết, nhưng từ vụ nổ vừa rồi, hai người đã tổn hao vô số năng lượng, không có tin chắc rằng mình có thể mài đối phương tới chết, vạn nhất thời điểm đối phương chết xong.
Lại nhảy ra một tên dị nhân cấp 6, vậy hắn không phải hết đường chạy rồi sao.
Hơn nữa, nội thành còn có một tên [Thủy Quân] không biết trốn ở đâu.
Dị nhân vừa lên cấp 6, sẽ được một loại năng lực mới, gọi là "Chống cự tổn thương", khi khống chế năng lượng đến một trình độ nhất định, có thể dùng năng lượng để triệt tiêu đi tổn thương. Giống như vụ nổ vừa rồi, hắn chính là dùng "Chống cự tổn thương" mới chịu đựng qua đấy, nhưng mà năng lượng cũng tiêu hao đi rất nhiều.
Ý niệm chạy trốn trong đầu vừa xuất hiện, lập tức bị [Địa Quân] đè xuống, trong chiến đấu mà nghĩ đến chuyện chạy trốn, là một chuyện vô cùng kiên kị.
Bỏ chạy cũng cần kỹ xảo, không giống như bỏ chạy vì sợ hãi, bỏ chạy có nghĩa chiến lược, nhưng khi sợ hãi bỏ chạy thì khác, khi đấy ý chí đã bị đánh nát, một khi lộ ra vẻ sợ hãi, rất dễ bị địch nhân nắm lấy cơ hội tiêu diệt.
Tô Hạo cảm nhận trường xà trên thân càng thêm quấn chặt, hắn liền kích hoạt phù văn.
"Ăn Mòn cấp 2" !
Tô Hạo phát động ra phù văn đầu tiên, lấy ăn mòn đối ăn mòn, để xem người nào lợi hại hơn.
"A!"
Trong hư không truyền ra một tiếng kêu vô cùng thảm thiết, trường xà sương mù quấn trên thân Tô Hạo lập tức sụp đổ, tán loạn bay ra, mà Tô Hạo cũng khôi phục lại hành động tư do.
Tô Hạo nở nụ cười, xem ra "Ăn Mòn cấp 2" càng thêm lợi hịa.
Sau đó Tô Hạo cũng phát hiện nhược điểm của [Vụ Quân].
Thoạt nhìn công kích vật lý không có tính hiệu quả với nàng, đến cả bạo tác cũng không làm gì được, nhưng mà kháng tính chống lại tổn thương pháp thuật thì vô cùng thấp.
Tô Hạo cơ bản đã hiểu được đặc tính của [Vụ Quân], như vậy kế tiếp đến phiên hắn trả đòn.
"Nhiệt Cao." !
Tô Hạo trước ở trên áo giáp kích hoạt phù văn 'Nhiệt Cao', tránh cho sương mù lần nữa tới gần, ảnh hưởng đến hành động của mình.
"Sương mù đã biến mất, khôi phục ánh mắt !"
Tô Hạo lộ ra mắt mũi, hít một hơi thật sau.
"Chuyển Hóa Thép!"
Vô số tế bào cùng huyết khí xâm nhập xuống mặt đất.
Nhưng vừa mới bắt đầu đã gặp trở ngại.
Là Chuyển Hóa Đen của Địa Quân! Hơn nữa tế bào của Địa Quân so với Cương Thiết Vương còn cao hơn một bậc!
Tô Hạo mỉm cười: "Không sao, nếu chất lượng thua thì dùng số lượng!"
Lập tức, vô số huyết khí đột nhiên tuôn ra, mang theo tế bào của hắn, dễ như trở bàn tay phá hủy đi vật chất màu đen của Địa Quân, không ngừng ăn mòn ra ngoài, khuếch tán bốn phía.
Mà đại địa màu đen cũng dần dần biến thành lĩnh vực thép của Tô Hạo.
"Chuyện gì vậy!" [Địa Quân] Đồng Lan trợn tròn hai mắt, "Hắc Thạch Đại Địa" của hắn dần dần bị mất đi khống chế, nhưng hắn cũng không có biện pháp, chỉ có thể nhìn đại địa màu đen biến thành thép giáp.
Rất nhanh, phạm vi thép giáp đột phá năm trăm mét, vượt quá 'Hắc Thạch Đại Địa', đưa tất cả lĩnh vực của hắn thành thép, nhưng thế vẫn chưa xong, thép giáp vẫn còn lan tràn ra ngoài, rất nhanh vượt quá ngàn mét, vượt ra khỏi tầm mắt!
[Địa Quân] Đồng Lan chấn động không nói nên lời, đầu óc ngây ngốc.
Đúng vào lúc này, hắn lại nghe tên kiến con [Cương Thiết Vương] hét một tiếng: "Lĩnh Vực Hỏa Long Cấp 2" !
Một đường vân tràn đầy mỹ cảm dần dần xuất hiện, trải đầu phạm vi của Chuyển Hóa Thép.
Sau một khắc.
"Bùm!"
Vô số hỏa diễm từ dưới đất phát ra, cháy lên trên không trăm mét, khiến cho trong tầm mắt Địa Quân toàn là hỏa diễm.
Đây chính là lĩnh vực phù văn của Tô Hạo là Hỏa Long Lĩnh Vực!"
Là một kỹ năng gây sát thương phạm vi rộng!
"A!" Giữa không trung truyền đến từng đợt la hét thảm thiết!
"Bối Bối!" [Địa Quân] Đông Lan như nghĩ tới điều gì, trừng đỏ hai mắt, chỉ lên trời hét to.
Sương mù của [Vụ Quân] đã bị Hỏa Long của Tô Hạo thiêu cháy không còn một mảnh, cũng may còn dư lại ở trên không một chút khói đen nên tránh được một kiếp, khiến Bối Bối có thể may mắn thoát khỏi.
Hỏa Long dần dần biến mất, trong tầm mắt chỉ còn một mảnh đất khô cằn, khói đen cùng mùi cháy khét tỏa ra bốn phía.
"Kế tiếp, xử lý cái tên to con này!"
Cũng không thấy Tô Hạo động đậy, vô số Chuyển Hóa Thép ở dưới chân [Địa Quân] Đông Lan bắt đầu khởi động, đột nhiên bộc phát, đem cự nhân cao trăm mét quấn chắc lại.
Ngay sau đó huyết khí của Tô Hạo dần dần thẩm thấu vào trong, đem vật chấu màu đen dần dần chuyển hóa thành thép.
[Địa Quân] Đông Lan thấy tình thế không ổn, lập tức từ trên thân nhảy ra, thời điểm hắn rơi trên trời, hét dưới mặt đất hai tiếng, hai đạo sương mù con rắn quấy lấy hắn, mang theo hắn bay lên không trung.
Tô Hạo nhìn [Vụ Quân] cùng [Địa Quân] càng bay càng cao, kinh ngạc nói: "Hả? Bay lên trời? Thật là đúng dịp, đợi ta với !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận