Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 721: Nan Đề Cuối Cùng (2)

Cũng có thể không nghiêm trọng như vậy, chỉ bị nứt một chút, sau đó vượt qua.
Điều kiện tiên quyết là, người ở chỗ này, phải cống hiến ra toàn bộ sức lực của mình.
Đây chính là khảo nghiệm nhân tính.
Ở sâu trong nội tâm của vạn tu sĩ Nguyên Anh, để muốn đưa ra lựa chọn, đặc biệt khó khăn.'.
Có lẽ sẽ có người suy nghĩ: Ta không tự bạo, chờ người khác tự bạo, có lẽ ta sẽ sống rồi.
Có lẽ sẽ có người nghĩ khác: Chờ sau khi va chạm xong rồi tính, nếu không nghiêm trọng như trong dự đoán thì sao? Hơn nữa , kiên trì thêm một tháng thì thêm một phần hy vọng, dù sao cũng tốt hơn là chết ngay lập tức.
Còn có người sẽ nghĩ: Đến ta còn phải chết, thì người trên tinh cầu này sống hay không, liên quan gì tới ta? Ta có lực lượng cường đại, nếu có phải chết, cũng phải chết cuối cùng.
...
Nhưng mặc kệ những người này nghĩ thế nào, giờ phút này, Tô Hạo cũng không nghĩ nhiều nữa.
Giống như đã nói trước, có thể cứu được thế giới này hay không, quyết định bởi chính các ngươi.
Nếu là đều tiếc mệnh lùi bước, viên Tinh Cầu này, sẽ bị phá huỷ!
Hắn đã tận lực của mình làm việc.
Về phần chuyện đem những đệ tử của mình, cưỡng ép biến thành boom...
Không nhắc đến vấn đề nhân tính, chỉ đơn giản cách này không thực hiện được, không ai ngoan ngoãn đợi đao chặt xuống cổ mình.
Từng đao lưu quang bay trong vũ trụ, chậm rì rì nghênh đón tinh cầu khổng lồ.
Cho tới giờ phút này, tuyệt đại đa số người không biết ý định của Tô Hạo là mang theo mọi người tự bạo.
Chỉ cho rằng, tụ tập sức lực mọi người cùng đẩy ra...
Đương nhiên, cũng có người phỏng đoán ra khả năng này, càng tới gần tiểu hành tinh, nội tâm càng sợ hãi lo sợ.
Quay đầu lại sao? Quay đầu có thể chạy tới nơi nào?
Trên thực tế đã không còn đường để lui!
Thời điểm Tô Hạo lấy tốc độ cực nhanh bay về phía tinh cầu khổng lồ, tinh cầu khổng lồ cũng lấy tốc độ cực nhanh bay tới hắn.
Càng ngày càng gần!
Giữa trưa ở Thanh Ngọc U Châu, mặt trời đã bị tiểu hành tinh che mất bóng, Tu Tiên Tinh, Tiểu Hành Tinh, Mặt Trời, nối thành một đường thẳng.
Ánh sáng bị che lại, cảnh vật biến thành một màu đen tối.
Mà Tô Hạo lúc này, cũng đi tới phía trước tiểu hành tinh.
Trước tiểu hành tinh này, nhân loại lộ ra vẻ nhỏ bé của mình, đến cả một hạt bụi cũng không được tính.
Hắn quay đầu nhìn tinh cầu màu xanh phía sau lưng, lại nhìn đám tu sĩ sau lưng mình.
Trong mắt lộ ra vẻ kiên quyết.
Sau đó hắn đem ánh mắt nhìn vào viên tinh cầu khổng lồ, duỗi ra ngón tay chỉ tới.
Há mồm nói không ra tiếng: "Tinh Cầu, chờ xem! Tô Hạo ta! Sẽ có một ngày, một quyền đem các ngươi phá vỡ! Đem những nguy cơ không hiểu thấu kia, bóp nát toàn bộ!"
Cho dù đối địch với cả hành tinh, hay là cả khối vũ trụ....
Phải khiến hết thảy tất cả, nằm trong khống chế của hắn.
"Tạch tạch tạch !"
Tô Hạo biến thân, thân hình càng ngày càng cao, một bộ giáp hoa mỹ đem hắc bọc lại.
Hắn giơ lên nắm đám Kim Cương, đột nhiên gia tốc, càng bay càng nhanh.
Như một đạo sao băng, vọt tới tiểu hành tinh khổng lồ.
"Một quyền, phá huỷ!"
Trong lòng của hắn chỉ có một ý niệm như vậy, đem tiểu hành tinh phá vỡ.
Đây chính là chấp niệm của hắn.
Hắn đã suy nghĩ cẩn thận, nếu như không có đủ sức mạnh phá hủy tất cả, vậy cho dù hắn trường sinh, cũng không chút ý nghĩa.
Thứ hắn cần học, còn rất nhiều!
"Sức mạnh!"
Trong lòng hò hét một tiếng, Tô Hạo bảo trì chấp niệm khiến mình mạnh hơn, dẫn động Linh Lực của bản thân..
Một quyền đánh vào trên tinh cầu khổng lồ.
"Khởi động trình tự tự bạo!"
Sau một khắc, một đoá bạch quang ở chỗ Tô Hạo va chạm loé lên, tựu như một quả boom phát nổ, hoá thành một nửa vòng tròn hướng bên ngoài lan rộng, khảm nạm trên thân hành tinh khổng lồ, vô số toái thạch bắn ra, hướng vào vũ trụ trôi nổi...
Ánh sáng trắng hiện lên trong mắt mọi người, khiến cho bọn họ phải ngẩn ngơ.
Lúc này bọn hắn đều đã hiểu, tự bạo, chính là dùng toàn bộ sức lực của mình, đem hành tinh này chuyển lệch!
Lại hồi tưởng lời nói lúc nãy.
'Chúng ta phải chết, điều này không cần nghi ngờ, lần này một đi không về! Hiện tại, đi theo ta! Đồng thời hiểu rõ một chuyện, các ngươi chờ chết, hay muốn đi chết!'.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều hiểu câu nói này, đây chính là dùng hành động nói cho bọn hắn biết, cách cuối cùng để cứu vớt viên Tinh Cầu này...
"Tạch tạch tạch !"
Á Sơn mặt không biểu tình biến thân, sau đó học theo bộ dáng của Tô Hạo, giơ lên nắm đấm, hoá thành một đạo lưu quang, xông về phía hành tinh khổng lồ.
Một quyền đánh ra!
Tự bạo!
Lại một đoá hoa màu trắng hiện lên, im ắng một mảnh, tất cả mọi người lúc này chỉ nghe được tiếng tim đập của mình!
Phong Thành hiện lên nét cuồng nhiệt, giơ lên nắm đất, miệng há rộng, phát ra tiếng thét mà chỉ mình hắn nghe thấy, xông về phía tiểu hành tinh khổng lồ.
Một quyền!
Tự bạo!
Đạo ánh sáng thứ ba hiện lên...
Đập vào trong mắt tất cả mọi người.
Kế tiếp, đến phiên bọn hắn lựa chọn rồi!
Lùi bước, hay tiến lên.'.
Tô Hạo cũng không muốn để lại nan đề này cho bọn hắn giải đáp, hắn cũng muốn có một kết cục đẹp...
Nhưng mà, đến lúc này, hắn đã thử qua các loại phương pháp, nhưng đã không còn cách nào khác!
Kiến thức của hắn còn quá ít, lực lượng của hắn còn quá yếu!
Hắn không cứu vớt được người khác, thậm chí đến bản thân cũng không được.
Có lẽ sẽ có người nói hắn ích kỷ, đến chết còn đem vấn đề này ném cho bọn họ giải quyết, có lẽ sẽ có người trách hắn không học nhiều lên, đem khoa học kỹ thuật công nghệ cao cứu lấy thế giới này, cũng có người chỉ đơn thuần nhìn hắn là khó chịu...
Nhưng Tô Hạo hiểu rõ một điều, chính là do mình quá yếu!
Đường tương lai, còn rất xa để đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận