Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 660: Máy Dệt Vải (2)

Thời điểm đám người Á Sơn đi khắp nơi tuyển học viên, Tôi Hạo liền đem máy dệt vải Linh Lực điều chỉnh xong.
Tô Hạo hài lòng nhìn kiệt tác của mình, lẩm bẩm nói: "Như vậy, liền bắt đầu từ sản xuất nông nghiệp đi! Dùng sức của mình, để cho thế giới này thấy một thời đại mới."
Tô Hạo kết nối với Định Vị Thạch mà mình giao cho tam thúc Phùng Hạng Long vào mười năm trước, sau đó truyền tống không gian, biến mất.
Thời điểm xuất hiện, phát hiện mình đang ở trong một tầm hầm, Thần Niệm tỏa ra, tập trung vào vị trí tam thúc Phùng Hạng Long, thoáng hiện đi tới.
Đột nhiên trước mặt Phùng Hạng Long xuất hiện một đạo thân ảnh, đầu hắn hơi chấn động, không kịp đưa nhiều phản ứng, vô thức cho rằng đối phương vì danh tiếng 'Thiên Hạ Đệ Nhất Cao Thủ' của mình mà chạy tới, muốn đánh lén hắn một phen, hất tay lên, chén trà trong tay còn mang theo hơi ấm bay ra.
Đồng thời bạo khởi, bên hông có một tia sáng trắng thoáng hiện, đuổi theo sau lưng chén trà, hướng tới phía Tô Hạo.
Tô Hạo duỗi ra ngón tay chỉ nhẹ, chén trà dừng lại, nhuyễn khiếm trong tay tam thúc Phùng Hạng Long cũng ảm đạm xuống.
Tô Hạo cười nói: "Tam thúc, nhiều năm không gặp, công lực tăng trưởng lên a!"
Phùng Ứng Long đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một nam tử tóc ngắn anh tuấn đứng trước người, mỉm cười nhìn mình, cảm giác rất quen thuộc , hắn không xác định nói: "Phùng Đường?" Tô Hạo gật đầu nói: "Là ta!"
Hai người ngồi xuống, vẻ mặt Phùng Hạng Long tràn đầy thổn thức: "Người trong giới tu tiên có thể xuyên qua xuyên tới, chắc trong giới tu tiên chỉ có mỗi Phùng Đường ngươi. Mà những người truy cầu tiên đạo ra khỏi cửa Phùng gia, không còn về nữa! Bốn vị ca ca của ta sau khi rời đi, không còn biết tin tức nữa rồi, cũng không biết bọn họ thê nào.
May mắn mười mấy năm trước được ngươi truyền xuống công pháp, nhân khẩu Phùng gia ta tăng mạnh hơn nhiều, trở nên thịnh vượng hơn.'.
Lúc trước Tô Hạo truyền xuống một bộ công pháp, chính là dùng để khảo thí thiên phú tu tiên đấy, đệ tử Phùng gia không có thiên phú tu tiên không thể ra ngoài truy tìm tiên đạo, vì vậy dưới nhiều năm tích lũy, nam đinh cũng nhiều hơn.
Tô Hạo thuận miệng nói: "Tổ mẫu đã đi rồi sao?"
Phùng Hạng Long gật đầu nói: "Đi ba năm trước."
Sinh lão bệnh tử a!
Tô Hạo cùng Phùng Hàng Long nói chuyện phiếm một hồi, sau khi hiểu rõ cuộc sống mấy năm nay của Phùng gia, Tô Hạo ngược lại hỏi: "Tam thúc, thu nhập chủ yếu của Phùng gia chúng ta là gì?"
Phùng Hạng Long kinh ngạc nhìn Tô Hạo, vậy mà hắn lại hỏi sinh ý của Phùng Gia, nhưng cũng không giấu giếm trả lời: "Chủ yếu là thu thuế nông trường, cũng làm một chút sinh ý về đồ nhuộm, hơn nữa đến mỗi quý, còn xuống quê thu mua đồ của thôn dân, sau đó mang lên thành thị bán, ở Mạc Linh Thành, nhà chúng ta còn có mấy cửa hàng..."
Phùng Hạng Long đem kinh doanh của Phùng Gia đại khái nói ra, sau đó mới hỏi: "Phùng Đường, ngươi hỏi chuyện này làm gì? Không phải ngươi muốn từ bỏ tu tiên, trở về phàm trần sinh sống hả?"
Tô Hạo cười nói: "Ta vẫn luôn ở trong phàm trần, sao lại phải trở về. Ta có một món đồ chơi nhỏ, đều muốn làm chút chuyện, khả năng cần Tam thúc giúp đỡ".
Lông mày Phùng Hạng Long chau lại, lên tiếng nói: "Nói nghe một chút, chỉ nghe nói phàm nhân cầu Tiên Nhân trở giúp, chứ chưa bao giờ nghe nói Tiên Nhân hướng Phàm Nhân cầu xin."
Tô Hạo vung tay lên, một đồ vật có hình thù cổ quái xuất hiện ở trong đại sảnh, kết cấu thoạt nhìn phức tạp nhưng cũng không phải vậy. Đây chính là máy dệt vải mà Tô Hạo chế tác.
Tô Hạo nói: "Vật này tên là máy dệt vải, mà máy dệt vải này có thể dệt thành vải bố, tốc độ cực nhanh, hơn nữa, chỉ cần một người là có thể thao tác."
Thấy Phùng Hạng Long nghi hoặc, Tô Hạo hỏi: "Trong nhà có bông sợi không?"
Phùng Hạng Long nói: "Có, để ta phân phó cho người ta cầm tới."
Tô Hạo nói: "Lấy nhiều một chút."
Một lát sau, mấy hạ nhân ôm một đống sợi bông đi tới, đặt ở một bên, Tô Hạo đứng dậy đem sợi bông cầm lên, vuốt một cái, khen: "Chất lượng không tệ."
Phùng Hạng Long nói: "Mạc Lĩnh Thành nổi tiếng với sản xuất sợi bông, rất có tiếng ở Hoa Dương Bối Châu, đương nhiên là tốt rồi, có thể dùng được không?"
Tô Hạo cười nói: "Đương nhiên."
Dứt lời, đem mấy sợi bông đặt ở vị trí cố điịnh, sau đó lại loay hoay một phen, chỉ vào một cái nút sắt nói: "Tam thúc, ngươi tới bấn cái nút này xem."
Phùng Ứng Long cười cười, tiến lên hai bước nhẹ nhàng ấn một cái.
'Xoạch!'.
Hắn ngược lại muốn nhìn, trong hồ lô Phùng Đường cuối cùng bán thuốc gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận