Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 857: Lại Mang Ta Đi Lần Nữa (2)

Tô Hạo nói: "Các ngươi muốn hỏi ý kiến của ta, hay là cách nhìn của ta. Với ta mà nói, chuyện này chưa nói tốt xấu, không phân đúng sai.
Trong nội tâm ta nghĩ thế nào, sẽ cho là như vậy, liền làm thế đó.
A Tinh, điều cuối của hiệp định không quan trọng, Vương tộc cũng không trọng yếu, quan trọng là... Ngươi muốn gì.
Làm chuyện gì, ngươi chỉ cần cảm thấy thoải mái là được, cứ làm đi! Quá nhiều cố kỵ cùng do dự, ngoài trừ lãnh phí thời gian cùng sinh mệnh, thì đều làm không được.
Ngươi cứ làm chuyện mình muốn làm, sau khi già đi, có nhớ lại cũng không tiếc nuối."
Tô Hạo vẫn luôn là người tuỳ ý như vậy, hắn đã sống quá lâu, cũng nhìn thấu 'sinh lão bệnh tử', thời điểm nhân sinh nếu không có thể làm chuyện mình cảm thấy vui vẻ, vậy nhân sinh trôi qua, sẽ tràn đầy tiếc nuối.
Hắn cũng từng nhiều lần tiếc nuối, rất nhiều.
Tô Hạo lại nói: "A Tinh, ta cho ngươi biết thêm một tin tức, Quang Diệu Hội sẽ không thua."
A Tinh trầm mặc không nói, trong lòng thầm hạ quyết tâm: "Làm đi! Nếu gặp phải nguy hiểm thì hướng A Dương cầu cứu."
Danh hào 'khắc tinh tai họa quỷ dị', A Tinh đã nhận được, nhưng mà hắn phát hiện cho dù mình xử lý một đống thiên tại, tai họa, thì cũng không khiến cuộc sống người bình thường trải qua tốt hơn, chỉ có thể hướng những tên Vương tộc đổi tài nguyên mà bọn họ nắm giữ để sinh hoạt.
Lúc trước nhìn thấy Quang Diệu Hội công bố việc ác mà Vương tộc làm, hắn rất rung động đấy, chưa bao giờ nghĩ tới Vương tộc cao cao tại thượng, lại là ác ma nhân gian.
Hắn cảm thấy mình nên làm chút gì đó.
Tụ hội chấm dứt, trước khi chia tay, A Vọng cười xấu xa ôm lấy cổ Phong Thành, chuẩn bị đưa hắn đến nơi tốt.
A Tinh hướng Tô Hạo cùng Á Sơn phát ra lời mời.
Tô Hạo cười nói: "Thanh xuân của ta đã trôi qua thật lâu, cũng kết thúc rồi."
Á Sơn thì tự tin nói: "Nếu gặp được cô nương mà mình ưa thích, ta sẽ theo đuổi tận cùng."
Bất quá, Á Sơn nhìn thấy mỹ nữ người Chu Hoạch thì còn có chút cảm giác, nhân loại hôm nay, hắn cũng thấy xinh đẹp, nhưng lại thiếu đi chút gì đó.
Tô Hạo cùng Á Sơn rời đi, Phong Thành cùng A Tinh, A Vọng tới thành thị khác sống đêm.
Hắn vô cùng khẩn trương, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực mình, giống như kiếp trước đi bái sư vậy.
Lấy thân phận tu sĩ Hoá Thần Cảnh của hắn, muốn gì đều có thể dễ dàng đạt được, nhưng hôm nay chỉ làm một người bình thường.
Không phải trong lòng hắn có dục vọng, chỉ là tò mò mà thôi.
Một đêm yên lặng trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, hắn liền trở lại Tiểu Thế Giới, tràn đầy nhiệt tình học tập, buổi tối lại chạy ra ngoài tìm A Tinh, A Vọng.
"A Tinh, A Vọng, lại mang ta đi lần nữa! Ta thích mấy cái tròn tròn đấy."
A Vọng cười hắc hắc lên.
A Tinh vung tay nói: "Tốt, đi! Còn sợ ngươi ăn không no! Đêm nay đổi nơi khác."
Mười lăm ngày sau, Phong Thành tìm được A Tinh cùng A Vọng, hai người lúc này có chút thận hư.
A Vọng không cười được nữa, hữu khí vô lực khoát tay nói: "A Phong, ta chịu không được, hôm nay không đi đâu, ngươi gọi A Tinh đi!"
A Tinh cũng lắc đầu nói: "Không không không, ta cũng không đi, tự ngươi đi đi!"'.
Phong Thành ngạc nhiên nói: "Các ngươi sao vậy? Không có tiền? Không sao, ta còn nhiều lắm."
A Tinh cùng A Vong đều câm nín.
Lại qua nửa tháng, Phong Thành lập tức cảm thấy đần độn vô vị, học xong liền tĩnh tâm suy nghĩ nhân sinh, lúc nhìn lại sách về Triết Học, cảnh giới đột nhiên tăng thêm một bậc.
Bất quá, hắn thỉnh thoảng cũng chạy ra ngoài dạo chơi đấy.
Cùng thời gian đó, liên quân mười tám đế quốc, hơn mười vạn Nguyên Pháp Sư, hướng Quang Diệu Hội phát động công kích.
Lòng người Quang Diệu Hội bàng hoàng, nhưng với tư cách là bằng hữu của Trí Bằng, vô luận thế nào cũng phải chắn cho bằng hữu một đao trong lúc nguy hiểm, cũng không cách nào bỏ bạn mà đi.
Bản thân Trí Bằng cũng rất lo lắng, nhưng hắn cũng không phải kẻ sợ chết, làm theo Á Sơn phân phó, đem Quang Diệu Hội quản lý ngay ngắn rõ ràng, dù cho đại quân tiếp cận, cũng chỉ đưa ra cảnh giới, còn làm gì thì tiếp tục làm đó.
Loại cảm giác tín nhiệm này, chính là được tạo dựng vào đoạn thời gian trước, khi thanh trừ Vương tộc khu Hoành Tuyên.
Trí Bằng vô luận thế nào cũng không nghĩ ra, chỉ dự vào ba người Cổ Duy, như thế nào lại đem ba đại Hành Cung của khu Hoành Tuyền đánh hạ.
Cũng vì sao khi nhận được chiến báo, hắn đối với thực lực của ba người Cổ Duy, đã không còn nghi kị.
"Tam huynh đệ Cổ Duy tiên sinh, có lẽ ở thế giới này, chính là người cường đại nhất! Có bọn họ, hết thảy đều không phải là vấn đề!"
Nghĩ tới đây, hắn lại cúi đầu nhìn quyển sách trên tay, tên sách Chính Trị Cùng Triết Học, lông mày hắn dần dần nhíu lại.
Ài, thật khó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận