Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 356: Bắt Đầu

Sau một khắc, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được sự khác thường từ dưới mặt đất truyền đến.
Bọn hắn nhao nhao cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt đất nguyên bản có màu vàng cùng một ít cỏ dại, chẳng biết lúc nào đã nhuộm thành một màu đen, dần dần biến thành kiểu giống thủy tinh màu đen. Mà loại thủy tinh này nhìn chắc chắn vô cùng, nhưng lại nhấp nhô lên xuống, như là gợn sóng, hơi phập phồng, lay động hướng phương xa.
“Đây là...”
Tuyệt đại đa số mọi người không rõ ràng lắm, nhưng mà cũng có người nhận ra, đó chính là mấy người của Hiệp Hội Phản Kháng Triệu Hoán Thú, bọn hắn từ trong mấy đoạn video nhận ra thứ hắc tinh này!
“Đồ Tể Người Phản Kháng!”
“Không ổn, Đồ Tể Người Phản Kháng cũng tới trấn Nhạc Viên? Bọn hắn muốn làm gì ?”
Cũng có người cảnh giác, bắt đầu câu thông tới Phó Tinh, muốn triệu hoán sủng thú của bản thân! Song khi bọn hắn mới thò ra xúc tu tinh thần, dẫn dắt không gian dao động, phát hiện xúc tu tinh thần trở nên vô cùng nặng nề, giống như bị rót thêm chì, đem hết toàn lực để dao động không gian cũng không được!
Làm không được đấy!
Nói cách khác, cho dù bọn hắn dùng được tinh thần lực, nhưng cũng không thể dao động không gian!
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Bọn hắn trở thành Triệu Hoán Sư lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống kiểu này, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà chân tay luống cuống.
Mọi người nhao nhao đưa ánh mắt nhìn về phía đám người tổng giám đốc của Hiệp hội người phản kháng, theo thứ tự là La tổng, Thức tổng, Hoàng tổng, Tuyền tổng. Hy vọng nhữ vị giám đốc cao cao tại thượng này, cùng nhau giải thích nghi hoặc của bọn họ.
Chức vụ tổng giám đốc của Hiệp Hội Người Phản Kháng Triệu Hoán Thú có tổng cộng năm vị trí, hôm nay thiết mất một người là Khinh Tổng, năm nay đón con, không tới tham dự!
Nhưng mà để cho bọn họ thất vọng chính là, bốn vị tổng giám đốc này cũng không khác bọn họ là bao, đã định trước không thể đưa ra đáp án nào hữu dụng.
Dị trạng cùng một chỗ, bốn vị tổng giám đốc phát hiện không cách nào triệu hoán, cũng không cách nào truyền tống về Phó Tinh, lập tức tụ lại một chỗ, thương lượng đối sách.
La tổng mập mạp bình tĩnh nhất, hung hăng hút một hơi, nhìn xung quanh nói: “Không cần khẩn trương, miễn cho tự loạn trận cước, thứ nhất, nơi này có mấy vạn người, không nhất định là đến tiền chúng ta gây phiền toái!
Thứ hai, chúng ta chỉ là người bình thường, thân phận không có bại lộ;
Thứ ba, trước mắt ở đây có một trăm con Sư Thú, nếu quả thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đủ để che chở cho chúng ta an toàn rời đi;
Thứ tư, phương hướng Tây Nam trấn Nhạc Viên có để mười chiếc cano, cưỡi Sư Thú chỉ cần năm phút là đến;
Thứ năm, ta có một chiếc máy bay tư nhân, dừng ở công viên Nam Loan, nếu tình thế không ổn, các ngươi cho chủ nhiệm cùng nhân viên khu vực thu hút sự chú ý, các ngươi đi theo ta;
Thứ sáu, lập tức gọi người cầu viện, an bài súng ống lựu đạn.”
La tổng rít một hơi thuốc, càng nói trên mặt càng lạnh nhạt, cuối cùng lộ ra vẻ mỉm cười: “Cho nên nói, vấn đề không lớn! Hiện tại chỉ cần theo giới kỳ biến là được rồi.”
Ba vị giám đốc khác sau khi nghe xong, cảm thấy bội phục, La tổng không hổ là La tổng, nói chuyện làm việc rất có logic. Bọn hắn nhao nhao gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề, bờ mông đang xao động cũng vững vàng ngồi xuống.
Bắt đầu thảo luận cùng suy đoán mục đích nguyên nhân của việc này.
Mà mấy tên người phản kháng cấp bậc ‘quản lý’ ‘chủ nhiệm’ thấy lãnh đạo không đổi sắc mặt, trong lòng hẳn đã có kế hoạch, lập tức yên lòng, cũng không hề xao động bất an.
Nhưng mà, bọn họ cũng đều không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, bọn họ dùng nhận thức của bản thân để phán đoán, dẫn đến tự tin mù quáng!
Tuy nhiên, khi Tô Hạo đã đặt tay xuống đất, kết quả coi như đã định trước!
Tô Hạo cùng Á Sơn không nguyền đem huyết khí chuyển xuống lòng đất, đồng hóa mọi thứ thành Hắc Tinh Giáp, rất nhanh đem quảng trường bao bọc lại, mà Hắc Tinh giáp một mực lan rộng ra phạm vi ba nghìn mét thì mới dừng lại. Từ phía trên không quan sát, mảnh khu vực này đã thành một đại địa màu đen như mực.
“Lên!”
Tô Hạo vừa mới nói xong, rìa khu vực Hắc Tinh giáp đột nhiên nhúc nhích trồi lên, càng ngày càng cao, thẳng đến độ cao hơn năm mươi thước thì mới dừng lại, biến thành một cái chậu màu đen, đem tất cả mọi người để vào bên trong.
“Trời.... trời a!”
“Đây là ký tích sao? Điểu này làm sao làm được?”
“Mẹ, cái này không phải là biểu diễn ma thuật chứ?”
Đám người nhìn thấy một màng như vậy khiếp sợ đến há to miệng, có người sợ hãi, có người rung động, đương nhiên cũng có người ngây ngốc, đứng tại chỗ mở miệng nói ‘ngọa tào’...
Nhưng mà, biến hóa còn chưa kết thúc.
“Bá bá bá !”
Trên vách tường cao của Hắc Tinh Giáp bắt đầu xuất hiện vô số gai nhọn, dưới ánh nắng mặt trời, lóe lên hàn quang.
Cũng chính những chiếc gai nhọn này, làm cho tất cả mọi người nhận thấy điều không ổn! Bọn hắn ý thức được, Hắc Tinh ở dưới chân, tựa hồ không có hảo ý!”
"A !".
Rốt cuộc, có người chịu không nổi kích tích từ hoàn cảnh mang đến, che kín lỗ tai của mình, hét lên một tiếng.
Tiếng thét chói tai này đưa tới phản ứng dây chuyền, như là Domino, tiếng thét chói tai lần lượt vang lên, tất cả mọi người loạn thành một đoàn!
Nhưng tất cả ánh mắt đảo quanh một vòng, phát hiện xung quanh đã bị một bức từng làm bằng Hắc Tinh chặn lại, không có chỗ để trốn.
Người sống ở thế giới này, thường xuyên gặp được Phó Tinh Thú truyền tống đến, vì vậy cũng có thủ đoạn đối ứng, bọn hắn trong nháy mắt liền tìm cách bảo vệ mình!
Chỉ cần chén lấn cùng một chỗ, bản thân tạm thời an toàn! Nếu xảy ra vấn đề, cũng là người xung quanh trước!
Sau đó bọn hắn liền chen lấn với nhau, rất nhanh hình thành từng nhóm lớn.
Có người phát hiện mình chén lấn không được, liền nghĩ cách trốn dưới mặt đất, nhưng liền phát hiện ra Hắc Tinh dưới chân cứng như kim cương, đào không được , không khỏi khóc không ra nước mắt.
Ở đây có không ít triệu hoán sư cường đại, nhưng giờ phút này tinh thần lực bị phong cấm, bọn họ cũng giống như người bình thường, thúc thủ vô sách.
Một trăm đầu Sư Thú dùng để duy trì trật tự, bắt đầu chạy đến khu vực biên giới, trùng kích vào bức tường hắc tinh, nhưng mà tác dụng không lớn, hắc tinh bị hư hao rất nhanh được chữ trị, sau đó vố số gai nhọn xuất hiện từ dưới đất, đâm vào trên thân những con Sư Thú này, treo chúng lên cao.
Mà bốn vị tổng giám đốc như Lã Vọng buông cân lúc này cũng không ngồi yên được nữa! Tất cả mọi người đều nhìn về phía La Tổng: Mọi việc nhờ vào ngươi, La tổng!”
La tổng tỏ vẻ mình cũng không biết làm gì a!
Hoàn thành hết thảy, Tô Hạo cùng Á Sơn đứng dậy, trong tay ngưng tụ ra trường đao của riêng mình, ánh sáng phù văn thoáng ẩn thoáng hiện.
Tô Hạo nhìn xung quanh một vòng, thản nhiên nói: “bắt đầu đi, Á sơn!”
Đã đến một bước này, không thể nói dừng lại, trường đao đã giơ lên, phát hạ xuống!
Quản hắn trăm ngàn người hay vạn người! Đều ở dưới anh đao, hóa thành tro bụi!
Á Sơn chậm rãi hít một hơi: “Tốt, Duy lão đại!”
Dưới chân Tô Hạo đột nhiên bùng nổ, thân hình biến mất ngay tại chỗ.
“BÁ”.
“Phốc!”
Ánh đao hiện lên, nương theo đó là tiếng xương cốt chia lìa, một đầu người bay lên, lại lần nữa rơi xuống mặt đất, lăn tới bên cạnh chân một nữ nhân.
“A....”
Tiếng thét chói tai lần nữa phá vỡ bầu trời, phần sau tiếng hét bởi vì cuống học bị phá vỡ, biến thành hét không ra tiếng.
Mà cái thân không đầu phun ra máu tươi cũng chậm rãi ngã xuống.
Phảng phất như tín hiệu, Á Sơn cũng triển khai, đột nhiên xuất hiện bên cạnh một nam tử, dưới ánh mắt kinh hoàng của hắn, huy động trường đao trong tay, từ trên hạ xuống, trong nháy mắt chia người này thành hai phần.
Á Sơn mặc kệ tình cảnh máu tanh trước mắt, lẩm bẩm nói: “Ta đã từng nói, những tên cặn bã như các ngươi, nếu có cơ hội sẽ chém các ngươi thành hai mảnh, hiện tại có thể thực hiện.”
Á Sơn chuyển mắt trong đám người, đập vào mắt hắn là vô số mũi tên màu đỏ, chính là dấu hiệu của Người Phản Kháng.
Lúc này mới là người thứ nhất mà thôi! Còn có hơn hai nghìn người!
Á Sơn liếc qua phương hướng Tô Hạo, lập tức kinh ngạc. Hắn với suy nghĩ vài giây, Duy lão đại vậy mà chém được mười tên rồi?
Hắn không chút do dự nữa, lập tức ở trong tiếng hét chói tai, nhảy vào đám người, lao thẳng tới Người Phản Kháng!
“Phốc phốc phốc!”
Chém ra ba đao, ba cái đầu người bay lên, như là chém hoa cỏ dại ngoài đường, mỗi lần hạ đao, một đầu rơi xuống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận