Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 575: Nằm Im Chịu Trận (2)

Thế nhưng mà, hắn thật sự không cam lòng a! Hắn sống hơn chín trăm năm, chưa bao giờ biệt khuất như vậy! Ở trong nhà mình chỉ có thể chọn một trong hai!
"Tên áo giáp thuỷ tinh này, tuy Thần Niệm chỉ cảm giác được là tu sĩ Kim Đan, nhưng hắn rút cuộc xuất hiện thế nào? Chưa từng nghe qua Tu Tiên Giới có nhân vật như vậy, 'Súc Địa Thành Thốn' di chuyển tự nhiên, nếu như đối phương muốn chạy, tu sĩ Hợp Thể cũng không thể cản... Có lẽ, chỉ khi hắn đột nhiên xuất hiện, trước khi hắn phản ứng lại, trong nháy mắt đánh chết mới được!"
Lăng Tuyền xếp bằng ngồi trong nhà kho, tâm tư nhanh chóng suy nghĩ, Thần Niệm gắt gao tập trung vào tên tu sĩ Kim Đan đứng ở Dược Viên, tự hỏi làm sao đem tên tu sĩ kiêu ngạo như vậy giết chết.
Hắn ngồi xếp bằng không có nửa phần tâm tư đứng dậy.
"Trước bảo vệ Linh Lực Thạch! Tên Áo Giáp Thuỷ Tinh Này, cứ ăn đi, sẽ có một ngày ta bắt ngươi hoàn trả cả gốc lẫn lãi!"
Bên phía Tô Hạo, thấy tu sĩ Hợp Thể không động đẩy hắn liền yên lòng, chuyên tâm đi làm chuyện của mình.
Về phần những tu sĩ Nguyên Anh đứng trên bầu trời kia, Tô Hạo cũng lười để ý tới, nếu dùng Pháp Khí đánh hắn, hắn dùng một đao trảm Pháp Khí, nếu dám dùng thuật pháp đánh hắn, hắn liền đem thuật pháp trả lại, nếu dùng thuật pháp phạm vi lớn công kích, hắn liền dùng Bình Chướng Không Gian bảo vệ bản thân.
Mà động tác trong tay, không ngừng lại chút nào.
Không bao lâu, Linh Thảo trân quý gắp Dược Điền, cũng bị Tô Hạo lấy một phần, tất cả đều bị truyền tống đến túi trữ vật không gian.
Hắn lấy cũng không nhiều lắm, mỗi loại lấy một chút, cũng không phải Tô Hạo không từng nghĩ tới chuyện lấy hết, nhưng làm vậy cũng là để bảo trì hạt giống, coi như Linh Thảo mình trồng không lên, còn có thể tới đây lấy vài cọng. Bất quá kỹ thuật cấy ghép tế bào của Tô Hạo đã đạt tới cảnh giới tạo vật, không có chuyện trồng cây không mọc, hắn làm vậy cũng chỉ vì đảm bảo không có gì bất trắc xảy ra mà thôi.
Tô Hạo nhìn đống Linh Thảo được mình chuyển tới không gian trữ vật, lại nhìn ghi chú trên từng Linh Thảo hoá xám, nói rõ hắn đã lấy hết những loại Linh Thảo ở đây, liền thu tay lại.
"Xong việc rồi!"
Nghĩ đến đây, Tô Hạo truyền tống ra ngoài địa điểm cách Nguyên Túc Tam Hợp Phong sáu vạn mét.
"Lần này mục đích đến đây đã hoàn thành, hơn nữa còn thu hoạch được một đống Linh Lực Thạch! Nên về chưa nhỉ?"
Tô Hạo nghĩ tới đây, hơi có chút do dự, thả xuống một cục đá rồi truyền tống về túi trữ vật không gian, đem đan dược thu thập được kiểm kê lại một lần.
Thầm nói: "Tuy rằng đan dược lần này lấy được rất nhiều, hơn xa với lúc ở Cao Nham Thần Động, nhưng cũng chỉ đủ để ta tu luyện ba tháng, muốn đạt tới cảnh giới Kim Đan viên mãn, còn kém quá xa. Nếu như đã đi, không bằng kiếm đủ số đan dược liền tốt hơn sao?"
Tô Hạo không chút do dự, truyền tống tới cục đá mà mình vừa đôi xuống khi nãy, Ra-đa toả ra bao phủ toàn bộ Tam Hợp Phong, phát hiện đám tu sĩ Nguyên Anh kia cũng đứng trong kho hàng, tựa hồ đang cùng tu sĩ Hợp Thể thương lượng truyện gì.
Tô Hạo đang muốn rời đi, nhưng rồi lại dừng bước: "Tiên môn lớn như vậy, hẳn cất giấu rất nhiều thư tịch đi, không bằng mượn đọc một chút! Tuy rằng hiện tại không có thời gian đọc, nhưng đến lúc rảnh rỗi, quả thật cũng không có đủ sách mà đọc đấy!"
"Tiểu Sáng, đánh dấu những vị trí được cho là nơi cất giấu sách vở."
"Tiểu Sáng nhận được!"
Qua một hơi hô hấp, bên trong Ra-đa của Tô Hạo, xuất hiện rất nhiều icon hình sách, Tô Hạo quét qua vài chỗ, sau đó trực tiếp truyền tống đến nơi có icon hình sách lớn nhất.
Tô Hạo vừa xuất hiện, hai mắt lập tức toả sáng: "Nơi đây quả nhiều là Tàng Thư Các! Trước lấy xuống rồi hãy nói!"
Mà Lăng Tuyền cách đó mấy ngàn mét cũng cảm giác được khí tức Linh Lực của Tô Hạo, tạo hình thư sinh lập tức tan vỡ, hai mắt đỏ thẫm, nghiến răng nghiến lợi, chửi ầm lên: "Tiểu nhân vô sỉ, tặc tử bỉ ổi, khinh người quá đáng! Ta thề cùng ngươi không đội trời chung, chắc chắn bầm thây ngươi thành vạn đoạn..."
Sáu ga tu sĩ Nguyên Anh hai mắt nhìn nhau, nhìn chưởng môn nhà mình tự nhiên chửi ầm lên, không biết xảy ra chuyện gì.
Ngược lại Trầm trưởng lão đứng một bên cảm thấy cân bằng, nghĩ: "Đến cả chương môn nhà mình cũng bị tên áo giáp thuỷ tinh chà đạp, Hô! Cũng may không có một mình mình chịu nhục... Chẳng biết tại sao, ức chế trong ngực lâu nay cũng được giải toả. Ài, tất cả đều là sư huynh đệ trong môn, thấy người khác gặp nạn, không nên cảm thấy dễ chịu như vậy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận