Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 476: Ngươi Đang Sợ Chuyện Gì (2)

Tô Hạo nhận lấy nhìn qua, so với nhật ký bình thường thì không có gì khác nhau, ở trên có chữ viết xinh đẹp, nhìn ra được là của nữ tử, Tô Hạo rất nhanh lật xem, không đến một lát liền xem xong.
Ở trên ghi chép về con đường tu luyện của một nữ tu sĩ thiên tài, ngắn thì mấy tháng viết một lần, lâu thì vài năm, thời gian khoản trăm năm.
Trọng điểm là, bên trong để lộ ra tin tức, lời thoại giống như với Phong Ngọc Nhi. Chính là nắm chặt thời gian tu luyện, không cho phép học Thuật Pháp cùng mấy thứ khác làm hao phí thời gian, sau đó quyển nhật ký đến thời điểm đột phá Kim Đan Cảnh, liền im bặt.
Tô Hạo đem nhật ký trả lại, nhìn thiếu nữ kinh hoàng cùng bất lực đứng ở trước mặt, chậm rãi nói: "Tại sao phải nói cho ta biết? Có lẽ ta cũng không thể giúp ngươi được mà!"
Phong Ngọc Nhi trầm mặc trong chốc lát, nói: "Ta... Ta cũng không biết. Kỳ thật lúc đầu ta tìm ngươi, chỉ muốn hỏi một câu ngươi có cảm thấy dị thường hay không, ta chỉ muốn chứng minh suy đoán của mình, không muốn cùng ngươi nói nhiều như vậy! Nhưng bất trí bất giác... Ta cảm giác, cảm thấy ngươi là người có thể giúp ta, có lẽ, ngươi có thể nói cho ta cách đạt được sức mạnh. Ta không biết!"
Khi nhìn thấy Tô Hạo dùng một chiêu 'Phong Đạn' lực áp quần hùng, Phong Ngọc Nhi liền như nhìn thấy hy vọng trở nên cường đại, như thấy được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, sau khi xác nhận Tô Hạo không có ác ý với mình, nàng liền không quản nhiều nữa kể hết ra.
Tô Hạo tuy không muốn nhúng tay vào chuyện người khác, nhưng cũng không nhịn được hiếu kỳ trong lòng, thiếu nữ này đột nhiên xuất hiện, làm cho hắn ý thức được tiên môn thoạt nhìn ấm áp như gia đình này, cũng không đơn giản như vẻ ngoài.
Chỉ nhìn số lượng tu sĩ liền có thể suy ra đôi chút.
Dẫn Khí Cảnh hơn năm trăm, Trúc Cơ hơn chín trăm, Kim Đan hơn bảy trăm, Nguyên Anh thì còn không được 40 người. Tu sĩ đạt tới cảnh giới Nguyên Anh liền gãy xuống rồi, lúc trước hắn còn tưởng đột phá lên Nguyên Anh rất khó khăn nên mới như vậy, nhưng thật sự là thế sao?
Bây giờ nghĩ lại, chưa hẳn! Ngoài trừ chiến đấu tử vong, đột phá thất bại mà tổn hại, thì còn có nguyên nhân khác.
Nhớ lại biểu hiện lần trước của Phong Thải Nhi sau khi gặp mặt Đại trưởng lão....
Vô luận thế nào, sự tình Phong Ngọc Nhi gặp phải trong tương lai, cũng là chuyện hắn phải đối mặt, có lẽ hắn sẽ đối mặt sớm hơn Phong Ngọc Nhi rất nhiều!
Đối với chuyện này, Tô Hạo cũng không lo lắng, chỉ là hứng thú mà thôi! Có lẽ chuyện này có liên quan rất lớn đến tu luyện!
Nhìn tiểu nha đầu đáng thương trước mặt, Tô Hạo đột nhiên cười ra tiếng.
Phong Ngọc Nhi ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ Phong Úy không tin nàng? Nàng thấp giọng hỏi: "Phong Úy sư đệ, vì sao lại cười?"
Tô Hạo nói: "Sư tỷ, ta muốn hỏi một câu, tốc độ tu luyện của ta với sư tỷ ai nhanh hơn?"
Phong Ngọc Nhi lập tức trả lời: "Đương nhiên là sư đệ nhanh hơn ta rồi, ta cũng chưa thấy ai chỉ cần một năm liền lên Dẫn Khí Cảnh đỉnh phong cả."
Tô Hạo lại nói: "Như vậy, ta tới Nguyên Anh trước, hay là sư tỷ tới Nguyên Anh trước đây?"
Phong Ngọc Nhi đáp: "Đương nhiên là sư đệ."
Tô Hạo hỏi ra câu hỏi cuối cùng: "Như vậy, sư tỷ cảm thấy ta rất lợi hại, rất mạnh?"
Phong Ngọc Nhi khẳng định: "Trực giác của ta sẽ không sai."
Tô Hạo cười nói: "Như vậy, sư tỷ sợ cái gì?"
Phong Ngọc Nhi không rõ ý tứ của Tô Hạo.
Tô Hạo nói: "Theo miêu tả của ngươi, có thể nhận ra, cho dù gặp phải nguy hiểm, có người nhắm tới ngươi, thì vậy cũng phải chờ ngươi tu luyện đến cảnh giới Kim Đan Đỉnh Phong hay đột phá Nguyên Anh mới được. Ít nhất ngươi muốn tu luyện tới Nguyên Anh, cũng cần khoảng trăm năm đi! Lúc đó, nói không chừng ta đã Nguyên Anh, Hợp Thể rồi!"
Giọng nói Tô Hạo vẫn bình thường như cũ, nhưng mà trong lời nói, lại truyền ra nét tự tin cường đại: "Nói cách khác, nguy cơ lúc sư tỷ đối mặt khi lên Nguyên Anh thì ta đã sớm đối mặt rồi. Như lời ngươi nói, khi ta có được sức man, như vậy có thể đem hết thảy nguy cơ, đều loại bỏ xuống! Mà ngươi tự nhiên sẽ bình an vô sự!"
"Vì vậy, sư tỷ, ngươi đang sợ chuyện gì?"
Phong Ngọc Nhi bị khí thế của Tô Hạo chấn nhiếp rồi! Loại tự tin cường đại như vậy, khiến nàng ngây ngốc nhìn Tô Hạo.
Trong đầu nhịn không được xảy ra suy nghĩ: "Đúng vậy! Ta đang lo chuyện gì? Sư đệ có thể dọn dẹp hết thảy!"
Tô Hạo nói: "Vì vậy, sư tỷ, đem quyển nhật ký này tiêu hủy đi! Sau đó trở về, bình ổn tu luyện như chưa từng phát sinh ra chuyện gì. Ngươi vẫn là thiên tài như trong tưởng tượng của sư tôn, hiểu chưa?"
Phong Ngọc Nhi ngơ ngác gật đầu, đưa mắt nhìn Tô Hạo rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận