Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 357: Sinh Lộ (1)

“Giết người rồi! Cứu mạng a!”
Người chết trên tay Tô Hạo cùng Á Sơn càng ngày càng nhiều, rất nhanh hỗn loạn lan đến toàn trường.
Hầu như mọi người đều biết được tin tức: Có sát nhân cuồng đang tiến hành đồ sát toàn trường, đã có rất nhiều người bị hại, thật sự nếu không chạy trốn, sẽ đến lượt của bản thân.
Nhưng mà, nên chạy chỗ nào đây?
Có rất nhiều người bị bức tường vây lại, bọn hắn thử cách trèo tường, nhưng mà trên bức trường vô số gai nhọn chĩa ra, căn bản không có chỗ đặt chân, nói một cách khác, bọn hắn chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi, đợi dao mổ tìm đến người mình.
Có người thử đứng ra tập hợp mọi người, cùng nhau tấn công hai tên cuồng sát này, nhưng mà bọn hắn phát hiện, hai tên cuồng sát này chỉ lo chém giết người, căn bản không quản bọn họ đang làm gì.
Về phần đám cao tầng người phản kháng rất nhanh từ trong đám người tử vong phát hiện manh mối!
“Những người bị giết đều là Người Phản Kháng!”
Tin tức này rất nhanh truyền đến tai bốn vị tổng giám đốc, ánh mắt La tổng híp lại, đại não cấp tốc vận chuyển, tìm kiếm sinh cơ.
Hoàng tổng là một nam nhân tóc búi cua, thoạt nhìn như nhân sĩ thành công có tài sản mấy trăm triệu, ánh mắt của hắn trở nên hết sức nguy hiểm: “Xem ra là nhắm về phía chúng ta! Vừa vặn hai mươi mấy đầu sủng thú của ta đều ở chỗ này, ta sẽ đi gặp hắn... Hahaha! đồ tể người phản kháng! Thật buồn cười!”
La tổng muốn ngăn lại, nhưng lời vừa nói đến miệng liền bị nuốt vào, sau đó chấp nhận hành vi của Hoàng tổng. Mà hai vị tổng giám đốc còn lại nhao nhao mở miệng giật dây, một tên trẻ tuổi trong đó thậm chí còn nói: “Vậy thì không thể tốt hơn rồi, nếu ta có thể triệu hoán sủng thú của mình, còn cho phép bọn họ ngông cuồng như vậy sao?”
Sau đó Hoàng tổng liền kéo theo triệu hoán thú của hắn tiến lên, bản thân tránh ở một bên, thao túng mấy đầu triệu hoán thú lợi hại dùng sách lược vây công ‘tầng tầng’ tấn công Tô Hạo.
“Phốc phốc phốc!”
"Bá bá bá!"
"Xuy xuy xuy!"
Chỉ qua hai mươi mấy giây, tất cả sủng thú của Hoàng tổng đều mất mạng dưới đao của Tô Hạo, máu huyết văng ra khắp nơi. Những con sủng thú cường đại này, dưới đao của Tô Hạo cũng không khác gì người bình thường.
Không thể nói mấy thứ khác, nhưng nhìn vũng máu nhiều như vậy, Tô Hạo cố ý rời đi...
Hoàng tổng sững sờ nhìn Tô Hạo, không thể tin được những con sủng thú giúp mình tung hoành trong đội ngũ triệu hoán sư lại ở trước mặt này yếu ớt như vậy!
Sau đó Hoàng tổng thấy được tên kia nhìn về phía bản thân mình. Trong nháy mắt, hắn dường như cảm thấy có một đầu hung thú thời viễn cổ nhìn chằm chằm vào mình, nỗi sợ hãi cực lớn xuất hiện, tóc gáy toàn thân dựng lên.
“Sẽ chết!” Đây là phán đoán của Hoàng tổng!
Sau đó phán đoán của hắn hoàn toàn chính xác, thời điểm hắn quay đầu nhìn về phương hướng đám người La tổng, chỉ kịp hô lên một chữ: “Cứu...”
“Bá!”
Một đạo hàn quang đảo qua, đầu lâu của hắn cũng không khác gì người khác, rơi xuống đất kêu lên tiếng bộp bộp, cũng lăn qua một bên.
Mà Tô Hạo đến nhìn cũng không thèm nhìn, dưới chân xê dịch, vọt đến bên cạnh một người phản kháng khác, hạ đạo xuống, cứ như vậy một người bị chia thành hai nửa!
Giết chóc vẫn còn đang tiếp tục, áo giáp của Tô Hạo đã dính đầy máu, nguyên lai áo giáp màu đen, giờ này đã biến thành đỏ sậm.
Mỗi một lần thoáng hiện, thu hoạch một cái đầu, tuy rằng đã tận lực tránh đi máu phun, nhưng vẫn như cũ bị dính một chút, dần dần, áo giáp nhuộm thành hồng, càng về sau, Tô Hạo dứt khoát không thèm né tránh, tuy ý để cho huyết dịch phun lên người mình.
Người giết người, thời điểm bị giết cũng biết kêu thảm đấy, máu của bọn hắn, cũng rất ấm đấy.
Từng đao từng đao hạ xuống thu hoạch sinh mệnh, tuy dùng lĩnh vực Hắc Tinh thì nhanh chóng hơn, nhưng hai thứ không giống nhau!
Trước khi trường đao hạ xuống, Tô Hạo có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của bọn họ, sự không cam lòng, phẫn nộ, tuyệt vọng,...
Chém càng nhiều, càng dần trở nên quen thuộc!
Nguyên bản Tô Hạo đã làm tốt tinh thần bị trúng kích, nhưng mà cũng không có! Sau khi chém giết được vài trăm người, Tô Hạo phát hiện, trong nội tâm của mình không chút nào bận tâm.
“Những người này! Chết cũng không hết tội! Hiện tại không chết, qua vài thập niên, cũng không phải chết đi sao? Để cho bọn họ chết sớm! Có thể xám hối lỗi lầm của mình!”
Đây chính là tiếng lòng của Tô Hạo....
Bạn cần đăng nhập để bình luận