Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 154: Hai Trăm Bạo

Tô Hạo một thân giáp đẹp bay trên không trung, mắt nhìn xuống bốn người kinh hoàng chạy trốn phía dưới, trường đao trong tay hiện ra, cuối người bay xuống.
Hắn không có ý định thả mấy người này chạy về, bất kể có phải là người của 'Thiên Sa Bang', cũng không quan trọng.
Chỉ cần ai dám đánh chủ ý lên Lâm Thành, chính là phá hư địa phương Tô Hạo an nhàn sinh sống cùng nghiên cứu, chính là làm lãng phí thời gian của hắn, đều là kẻ địch.
Đối mặt với địch nhân, Tô Hạo cũng không nương tay, một đao chém xuống, xong hết mọi chuyện.
"Trước tiên đem đầu lĩnh chém xuống, sau đó để lại ba tên tiểu đệ dò hỏi!" Tô Họa nghĩ xong, lập tức lấy tốc độ cực nhanh lao xuống.
"Nhanh quá!" [Dạ Ma] Lâm Ân nhìn thấy Tô Hạo từ trên lao xuống, lập tức kinh hãi dị thường.
Thời điểm ở xa, hắn cũng không cảm giác được Tô Hạo bay nhanh, nhưng mà khoảng cách gần, cảm giác được tốc độ càng lúc càng nhanh, khiến Lâm Ân có áp lực cực lớn.
[Dạ Ma] Lâm Ân không khỏi tức giận bất bình, bản thân Cốt Ma đã đủ biến thái, lúc trước hắn gặp phải đều tránh đường vòng mà đi. Nhưng hiện tại hắn gặp thể loại gì thế này, Cốt Ma còn có thể bay? Thế mấy danh sách dị nhân khác lăn lộn thế nào?
Tô Hạo nhìn Dạ Ma càng ngày càng gần, cốt đao trong tay sáng lên ánh sáng nhàn nhạt, phù văn đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần một đao, là có thể tiếp tục về nhà nghiên cứu.
Tới gần!
"Bá!"
Trường đao lướt qua!
Vượt quá dự kiến Tô Hạo, một đao này cũng không chém chết được [Dạ Ma].
Lâm Ân thấy tình thế không ổn, lập tức độn thổ dưới mặt đất, từ dưới đất bỏ chạy.
Tô Hạo lần nữa bay lên không, ở trên không xoay mấy vòng, sau đó lần nữa đáp xuống.
Nhưng mà trước đó , hắn trước tiên phải đem ba tên dị nhân cấp ba xử lý cái đã.
Hắn cảm giác đám được đám người Á Sơn đã bắt kịp, vì vậy giảm tốc độ xuống, chậm rãi bay tới cạnh Á Sơn, lớn tiếng nói:" Á Sơn, đi đem ba tên dị nhân cấp ba kia bắt lại, đừng giết chúng, còn có chỗ hữu dụng."
Á Sơn lớn tiếng trả lời: "Tốt, Duy lão đại".
"Oành!"
Dưới chân Tô Hạo bốc phát, trong nháy mắt bay về phía trước.
Sau đó một mực bay trên đầu [Dạ Ma].
Tô Hạo suy nghĩ một chút, thử ném một quả "Hai Trăm Bạo", xem có thể trực tiếp nổ chết [Dạ Ma] Lâm Ân hay không.
Dạ Ma ở dưới mặt đất tốc độ cũng không nhanh, căn bản không sợ không nổ trung, quá trình chế tạo bom cũng miễn phải nói đi.
Lúc trước thời điểm đối chiến [Tốc Ma] An, sở dĩ hắn lựa chọn 'Năm Mươi Bạo' là bởi vì 'Năm Mươi Bạo' có thể tích nhỏ, tốc độ phóng ra nhanh, có thể trong lúc An chạy gây ra sát thương.
Nếu như đối phó với An dùng 'Hai Trăm Bạo', tuy rằng chỉ cần một quả liền có thể chí mạng, nhưng căn bản đánh không trúng a.
Tô Hạo đem trường đao thu lại, xòe bàn tay ra, trong bàn tay bắt đầu xuất hiện một quả bom làm bằng xương, một tầng bao lấy một tầng, rất nhanh được một quả cầu nhỏ.
Tô Hạo hạ thấp độ cao chừng hai trăm mét, sau đó xác nhận vị trí của [Dạ Ma], thấy xung quanh không có người khác.
Hắn liền đưa huyết khí vào, kích hoạt!
Ném bom.
Tô Hạo dùng sức quăng ra, 'Hai Trăm Bạo' lấy tốc độ của một quả bóng chày bay xuống, càng lúc càng nhanh.
Ba giây sau hung hăng đập xuống mặt đất.
"Oành !"
Thanh âm điếc tai nhức óc vang lên, làm tai Tô Hạo có chút choáng.
Sóng xung kích cường đại hướng bốn phía khuếch trương ra ngoài, đẩy bay những vật cản trở, thảo mộc bùn đất đều bay lên.
Trùng kích cường đại, đem thân hình Tô Hạo bay trên không trung cũng nhấc lên bất ổn, lung la lung lay.
Chấn động kịch liệt cũng theo đó truyền xuống mặt đất, một ít tảng đá hơi yếu liền nứt xuống.
Lúc này, bản thân Dạ Ma ở dưới mặt đất cũng chịu ảnh hưởng, thân thể chấn động không thôi, Dạ Ma có thể di chuyển dưới mặt đất là bởi vì quanh người tiết ra một vật chất đặc thù, khiến đất đá xung quanh tan ra, từ đó giúp Dạ Ma có thể hành động tự do dưới mặt đất.
Trong giây lát, bùn đất xung quanh kịch liệt chấn động, nguyên bản kết cấu ổn định của đất đá, cũng nhao nhao vỡ ra, mà đất đá bốn phía bị áp lực cực lớn ảnh hưởng, trong nháy mắt trùng kích vào trên người [Dạ Ma].
[Dạ Ma] không kịp chuẩn bị, bị một tảng đá nện vào trọng thương, phun ra một ngụm máu tươi.
Lỗ tai cũng vì chấn động kịch liệt mà đau lên.
Dạ Ma di chuyển dưới mặt đất, là dựa vào sóng âm định vị, thính giác ở dưới này đã không còn sài được, trong lòng mất đi cảm giác phương vị, dưới sự bối rối, hắn chỉ có thể đào sâu xuống.
Vừa rồi một khắc kia, không phải hắn kịp lấy chút bột phấn che lỗ tai lại, thì hắn đã phải chết không thể nghi ngờ.
Dạ Ma Lâm Ân không biết đối phương làm thế nào để tạo ra chấn động cường đại, nhưng hắn biết được, nếu như không né xuống sâu thêm mấy lần, hắn sợ mình sắp xong đời rồi.
"Ta có thể ở dưới mặt đất hoạt động thời gian rất dài, trước đào sâu thêm một tí, sau đó lại từ dưới đất thoát ra xa." [Dạ Ma] Lâm An quyết định chủ ý, rất nhanh lặn xuống, một mực xuống một độ sâu hắn cho là an toàn, sau đó bắt đầu chờ đợi cho thính giác khôi phục.
Lại qua một lúc sau, hắn tìm một hướng cách xa về Lâm Thành mà rời đi.
"Về sau không bao giờ tới đây nữa!"
Á Sơn mang theo đám người Mông Xuyên, đã đem ba tiểu đệ của tên [Dạ Ma] kia chế ngự lại toàn bộ, đột nhiên nghe được ở xa truyền đến tiếng vang lớn, ngay sau đó là một cỗ khí xung kích tới, mấy người không kịp chuẩn bị thiếu chút nữa bị thổi bay lên mặt đất.
Ngay sau đó ở xa xa bốc lên bụi mù, hiện ra một đám mây có hình nấm nho nhỏ.
"Hai Trăm Bạo" mãnh liệt nổ tung, phóng ra một cỗ nhiệt cao, sau đó nhiệt cao rất nhanh bay lên trên không, mang theo bụi mù tạo thành một cây nấm nhỏ.
Mấy người Á Sơn chưa bao giờ thấy qua tình cảnh này?
Mấy người đưa tay ngăn ở trước mặt, đỡ cơn gió thổi đến, bày ra tư thái phòng ngự, lớn tiếng nói: "Cái quần què gì đây!"
"Không biết ! Lần đầu tiên nhìn thấy!"
Á Sơn lập tức nói: "Không nên hoảng hốt, hẳn là do Duy lão đại làm ra đấy. Đi, chúng ta tới nhìn một chút, nhưng không nên tới quá gần."
Bộ dạng từng người sợ hãi không thôi, nhưng lại có chút hiếu kỳ.
Mông Xuyên sợ hãi than: "Duy lão đại, thật sự... rất lợi hại!"
[Phân Thân Thú] Na Na tò mò nhìn Á Sơn, nói: "Á Sơn lão đại, người cũng là [Cốt Ma], sao không thấy ngài bay!"
Sắc mặt Á Sơn đỏ lên, nghẹn lấy một hồi lâu mới nói: "Đừng có nói nhảm, mang theo người, chúng ta đi qua nhìn xem."
Ăn ngay nói thật, [Phân Thân Thú] Na Na cảm thấy Á Sơn vô cùng đáng yêu, nàng rất ưu thích.
...
Bên kia, Tô hạo kinh ngạc cảm giác phản hứng huyết khí của [Dạ Ma] Lâm Ân, còn ở dưới mặt đất chậm chạp nhúc nhích, hắn lẩm bẩm nói: "Như vậy mà cũng không chết?"
Huyết khí của Dạ Ma có giảm xuống đi một tí, có lẽ là bị thương, nhưng mà vẫn như cũ không chết, điều này làm cho Tô Hạo sợ hãi thán phục sinh mệnh gien cường đại.
Hơn nữa hắn đã lặn xuống vị trí rất sâu, xem ra không cách nào dùng boom oanh tạc được nữa.
Mà Tô Hạo cũng không có ý định đem [Dạ Ma] thả chạy.
"Tránh dưới mặt đất, tưởng ta không có cách nào ra tay?".
Tô Hạo hạ thấp độ cao, chậm rãi xuống dưới, đi tới ngay phía trên [Dạ Ma], lấy tay nâng cằm, bắt đầu suy nghĩ làm sao để tiêu diệt tên Dạ Ma ở dưới mặt đất.
Ở kiếp trước, Tô Hạo còn chưa đấu với địch nhân nào ở dưới mặt đất, hung thú cũng không núp sâu như vậy, vì vậy thời điểm hắn phát minh ra "Địa Thứ", cũng chưa nghĩ đến điểm này.
Hiện tại hắn phát hiện mình có chỗ thiếu sót.
Một là không thể công kích địch nhân ở trong lòng đất, hai là không có thủ đoạn công kích địch nhân với tốc độ di chuyển nhanh, ba là không có hình thể địch nhân đặc thù.
Những thứ này đều cần Tô Hạo suy nghĩ, tìm được phương án đối ứng.
Phù văn "Địa Thứ " là đem năng lượng truyền xuống đất, để cho mặt đất phát sinh kết cấu biến hóa, đồng thời lợi dụng nguyên lý áp thế, tạo ra vô số gai nhọn. Hiện tại khoảng cách phát động còn chưa đủ, là vì năng lượng phù văn của ta không thể xâm nhập sâu xuống mặt đất."
Nghỉ một lát, Tô Hạo lộ ra tia mỉm cười: "Nói cách khác, chỉ cần làm như vậy là được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận