Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 770: Vì Sao Lại Không Trốn

Tim phổi vẫn còn, vậy mấy thứ khác không còn nữa rồi, ngay cả chính hắn cũng không biết Nguyên Thể có thể giúp mình sống thêm được bao lâu.
Vị trí bọn hắn vào so với đám người Tô Hạo khác biệt, cũng lâu hơn rất nhiều, lúc đầu còn cẩn thận từng li từng tí, ngược lại không có chuyện gì, về sau lá gan cũng càng lúc càng lớn, tốc độ tiến lên cũng nhanh hơn, thẳng đến khi màn đêm buông xuống, gió thổi lay động, cây liễu chằng chịt, bọn hắn không quá mức để ý, liền trúng chiêu rồi.
Vốn là Giang Quý bị quét trúng đầu tiên, qua mấy hơi thở, cơ quan nội tạng liền bò ra chạy trốn, mà đội trưởng hắn cũng tập trung lên thân Giang Quý, trong nháy mắt cũng bị trúng chiêu, thẳng đến khi cơ quan nội tạng của mình cũng bắt đầu chạy trốn, mới tỉnh ngộ ra. Tuy nhiên, đã muộn rồi.
Giang Quý nhìn thấy ba người A Tinh xuất hiện, giống như nhìn thấy cứu tinh, hướng A Vọng cầu cưới: "A Vọng, cứu ta!"
A Vọng lập tức móc ra hai viên thuốc từ trong ngực, ném tới cho Giang Quý, Giang Quý nhận lấy, liền như nhận được cây cỏ cứu mạng, lập tức nuốt vào trong bụng... Nhưng mà, hắn đã không còn dạ dày mất rồi!
Đội trưởng của nhận lấy viên thuốc, cầm ở trong tay một hồi, sau đó ném trở lại cho A Vọng, nói: "Không cần!"
Kỳ tích cũng không xảy ra như trong dự đoán của Giang Quý, nước mắt hắn giàn giụa nói: "A Vọng, ngươi giúp ta tìm lại nội tạng của mình được không! Ta không muốn chết! Chỉ cần.... Chỉ cần ngươi giúp ta tìm được nội tạng của mình, ta liền không trang đoạt tiểu Đường với ngươi nữa, tin ta..."
Sắc mặt A Vọng biến đổi, quát lớn: "Giang Quý, ngươi nói linh tinh gì vậy!"
Vẻ mặt tiểu Đường tràn đầy thất vọng, xuất thần nhìn qua một bên, không biết trong lòng suy nghĩ điều gì.
Không gian lần nữa lâm vào trầmm ặc.
Tiếng khẩn cầu của Giang Quý càng ngày càng yếu, thẳng đến khi triệt để mất đi tiếng động.
Trên thân đội trưởng Giang Quý điện quang cũng lập loè, hắn đem đại kiếm cắm xuống mặt đất, sau đó ngồi xuống, lưng tựa đại kiếm. Hắn nhìn tiểu Đường, chậm rãi nói: "Ta kiên trì không được nữa! A Tinh, ngươi giúp ta mang tiểu Đường ra ngoài! Từ nay về sau, không hề có tiểu đội Bạo Lôi. Còn nữa.... Giúp ta nói một tiếng xin lỗi với Mị Lam."
A Tinh gật đầu, lại lắc đầu nói: "Được rồi, không cần, trong nội tâm của tất cả mọi người đều biết, sẽ có một ngày như vậy, hoặc sớm, hoặc muộn!"
Tiểu đội Vọng Tinh Dương lần nữa xuất phát, hiện tại nhiều thêm một tiểu Đường.
A Tinh đem chi tiết mình phát hiện trong này nói cho tiểu Đường biết, nhưng tiểu Đường chỉ rầu rĩ gật đầu, cũng không nói lời nào.
Tai hoạ quỷ dị đúng là vô cùng nguy hiểm, dưới tình huống không biết điều kiện phát động tai hoạ, xác suất trúng chiêu sẽ rất lớn, hơi không cẩn thận hắt xi một cái có thể phát động tai hoạ quỷ dị.
Liền lấy nhiệm vụ này, một người bình thường tiến vào mảnh rừng liễu, nhìn một đám liễu rủ xuống, liền có thể nhịn xuống tâm tư đưa tay sờ một chút sao?
Một khi tay đã ngứa, liền hỏi ai nhịn được? Loại bệnh tò mò này, rất khó điều trị đấy, mười người hết chín người trúng chiêu!
Mặc kệ hắn là người hay Nguyên Pháp Sư cũng vậy.
Đương nhiên, ngoài trừ người được huấn luyện từ trước.
Trời hoàn toàn tối thui, hai chiếc 'bóng đèn' vẫn chiếu sáng cảnh vật xung quanh, cuồng phong thổi qua, khiến cho cây liễu kịch liệt lay động, cành lá đung đưa, khắp nơi đều có khí tức cuồng bạo.
Nhưng mà, vô luận cành liễu quật thế nào, đều không có biện pháp tới gần đám người Tô Hạo.
Tô Hạo tiện tay chỉ một cái, một 'thự quang chi kiếm' xuất hiện, đem mảnh rừng liễu trước mặt đốn sạch, sau đó lại dùng tiểu pháo mở ra thông đạo, hơn nữa còn có A Tinh khống chế khí lưu, đem nguy hiểm ngăn ở bên ngoài.
Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng ca dao.
"Bị thấy rồi ! Mau chạy đi, sắp mưa rồi, chạy mau chạy mau."
Tô Hạo nghe được nội dung trong đó, liền sợ hãi cả kinh, lập tức lên tiếng nói: "A Tinh, khả năng trời sắp mưa, rất có thể trong cơn mưa chứa hiệu quả quỷ dị, bị dính phải nước mưa liền xong đời. Có cách nào tránh mưa không?"
A Tinh nghe vậy, không nói hai lời, ở trên đỉnh đầu mọi người tạo thành một vòng không khí.
Năm giây sau, cơn mưa to trút xuống, đánh thẳng vào đầu.
"Soạt soạt!"
Mưa rơi xuống vòng không khí, phát ra thanh âm đùng đùng không dứt.
Bốn người trốn ở phía dưới, đưa mắt nhìn nhau.
Nếu không phải có Tô Hạo nhắc nhở, cơn mưa này có thể diệt sạch đội bọn họ.
Tô Hạo đảo tay, một đầu chuột hoang xuất hiện, bị hắn ném ra ngoài cơn mưa, nhận lấy cơn mưa tẩy rửa.
Rất nhanh, từng bộ phận của con chuột này chia nhau ra mà chạy.
Mọi người thấy được cảnh này liền sợ hãi không thôi.
Không nghĩ tới, cành liễu chỉ mới là món khai vị, còn sát chiêu thật sự, ẩn giấu trong cơn mưa này.
Vấn đề là, trước khi cơn mưa rơi xuống, ai có thể biết trời sắp mưa đây? Chờ đổ mưa, ý thức được trong cơn mưa ẩn giấu quỷ dị, vậy thân lúc đó đã ngấm toàn nước mưa, còn muốn tránh né, hết thảy đã muộn.
Mà thứ này, mới là thứ kinh khủng ở đây.
Nếu không phải Tô Hạo nghe được giọng nói, phản ứng nhanh...
Mọi người còn chưa hết hoàn hồn, sắc mặt A Tinh đã đại biến nói: "Hỏng bét, cơn mưa quá quỷ dị, tác động lên vòng không khí của ta, đang phá hư kết cấu bảo hộ, ta kiên trì không được lâu nữa."
A Vọng sợ vội vươn tay lấy ra một chiếc hộp, từ bên trong chiếc hộp lấy ra bốn chiếc dù che mưa...
Tô Hạo nhìn mấy cây du này, loạt vật được tạo từ Nguyên này chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu, vì vậy nói: "Tới gần ta!"
Mọi người không biết Tô Hạo muốn làm gì, sau khi đem dù căng lên, liền tới gần Tô Hạo, ý niệm trong đầu Tô Hạo khẽ động, bắt đầu tạo ra 'không gian bình chướng' bảo vệ bọn họ trong đó.
"Soạt!"
Lồng khí của A Tinh vỡ vụn, mưa lập tức rơi xuống dù, phát ra thanh âm 'ba ba'.
Rất nhanh, dù của A Vọng cũng hỏng mất.
A Tinh lần nữa dùng ra lồng khí, A Vọng thừa cơ lấy ra dù che mưa, nhưng bất đắc dĩ nói: "Kiên trì không được bao lâu..."
Tiểu Đường đấm một quyền lên mặt đất.
"Ầm ầm."
Đại địa rung động, hiện lên một cây cột đá, sau đó hai bên cũng xuất hiện nhiều cây cột, nối với nhau thành một cái đình nghỉ mát.
Nhưng mà ngôi đình này cũng chỉ tôn tài hai ba giây, sau đó lên bị phá hư, đổ xuống.
"Xong đời!" Trong lòng mọi người phát lạnh, một cỗ cảm giác không ổn chạy thẳng lên não.
Tiểu Đường thở dài một hơi nhẹ nhõm, dường như đã cởi bỏ xong khúc mắc, chuẩn bị nghênh đón thời khắc cuối đời mình.
Lúc này Tô Hạo nói: "Không sao, không có dù, mưa cũng không rơi trúng thân được!"
Xong, hắn đi đầu tiên vứt bỏ dù xuống qua một bên.
A Tinh trợn tròn mắt nói: "A Dương!"
Mọi người cũng lộ ra vẻ sợ hãi cả kinh, đang muốn đem dù của bản thân qua che, liền phát hiện dị thường trên thân Tô Hạo.
Thời điểm hạt mưa tới gần Tô Hạo, không biết vì sao lại biến mất.
Không sai, chính là biến mất trong hư không.
Mưa vẫn rơi bình thường, khắp nơi đều có nước mưa rơi xuống, nhưng rơi đến đầu Tô Hạo, liền trực tiếp biến mất.
Không chỉ mưa trên đầu Tô Hạo biến mất, mà bọn hắn cũng phát hiện hạt mưa rơi xuống đầu mình, tới một khoảng cách nhất định cũng trực tiếp biến mất.
Tô Hạo nhắc nhở nói: "Ở trong phạm vi này, mưa tạm thời không rơi vào được. Đây là năng lực của ta, không cần phải cảm thấy kỳ lạ, rất bình thường!"
A Tinh kinh nghi nhìn Tô Hạo, sau đó thả xuống dù che mưa.
Đây là một loại thể nghiệm vô cùng kỳ diệu, hắn nhịn không được nói: "A Dương, ngươi còn bao nhiêu năng lực?"
Tô Hạo nói: "Có lẽ còn rất nhiều! Cụ thể ta cũng không rõ lắm."
Mưa to như vậy, căn bản không có biện pháp tiếp tục đi tới, vì vậy mọi người ở nguyên tại chỗ tránh mưa, một bên nhìn cây liễu sinh trưởng, một bên đợi mưa tạnh.
Mà chờ một chút này, căn bản đợi hơn một tiếng, nhưng mưa vẫn không có xu thế dừng lại.
Nội tâm A Tinh càng ngày càng cảm thấy nặng nề, không biết tình huống của mấy tiểu đội khác thế nào, nếu trận mua này đem toàn bộ phạm vi tai hoạ bao trùm, vậy kết quả liền không dám tưởng tượng.
Ai có thể tránh thoát trận mưa to này? Cho dù là Nguyên Pháp Sư Kim Chi với năng lực phòng ngự mạnh mẽ cũng không được đi! Trận mưa này bổ sung thêm hiệu quả 'không có chỗ để trốn', khiến phòng ngự như bị vô hiệu hoá, cho dù là Nguyên Pháp Sư cường đại, cũng hẳn không biết làm thế nào.
Đương nhiên, về A Dương thì nằm ở ngoại lệ rồi, không nói được nữa...
Vì vậy, chỉ có thể đem 'hạch' của tai hoạ này phá hư, mới có thể giải quyết vấn đề!
A Tinh hạ quyết tâm, chỉ cần cơn mưa này dừng lại, lập tức đi tìm 'hạch'.
"Trời mưa! Vì sao lại không trốn?"
Đúng lúc này, từ sau lưng truyền đến một giọng nói non nớt của hài tử.
Tô Hạo sợ hãi không thôi, quay đầu theo hướng giọng nói nhìn lại, không ngờ lại cói người tránh thoát được ra-đa của hắn tới gần như vậy!
Đám người A Tinh cũng trở nên đề phòng.
Rất nhanh, trong màn mưa đi ra một đứa trẻ mặc áo lam, hốc mắt trống rỗng, nghi hoặc nhìn đám người Tô Hạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận